Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 616 : Tát giúp!

Ngày đăng: 02:36 19/04/20


"Tôi chịu thua, Trương Khuyết mở cửa xe đi đến trước mặt Tạ Ý nói."



Tạ Ý đang trêu tức đám Tây Môn Thiển Ngữ cùng Hà Tiểu Vũ, lòng tưởng tượng cảnh lúc sau mình xỉ nhục các nàng, nghe xong câu nói kia, vẻ tươi cười trên mặt bỗng nhiên đông cứng.



"Anh nói gì? Nói lại xem?" Tạ Ý tưởng mình nghe nhầm, hẳn? sao có khả năng chịu thua? Đệ tử của xe thần sao có thể chịu thua?



Trương Khuyết đi tới Hồng Kong liên tục khiêu chiến hai mươi trận, thậm chí xe thần Hồng Kong Bạch Mai cũng bị hắn đánh bại. Mình vị ngưỡng mộ tài đua xe của hắn nên mới chủ động mời về. Hôm nay mới có cơ hội xỉ nhục Tây Môn Thiển Ngữ, sau ba năm trả lại mối thù bị bạt tai trước mặt mọi người.



Chuyện phát triển thuận lợi, khiêu khích xong, Tây Môn Thiển Ngữ cũng chấp nhận, nhưng lại ra thêm điều kiện, không phải lúc này báo thù thì là lúc nào?



Thiên thời địa lợi, nhân hòa, bên mình chiếm hết ưu thế, chỉ cần Trương Khuyết đánh bại Tây Môn Thiển Ngữ, vậy có thể xả mối nhục trước kia.



Trương Khuyết đột nhiên nói chịu thua, khiến Tạ Ý không có cách nào chấp nhận.



"Tôi nhận thua." Trương Khuyết hơi đổi sắc mặt, có chút nặng nề nói, là đệ tử của xe vương, hắn thậm chí nghĩ một ngày sẽ vượt qua sư phụ hắn, thế nhưng gặp phải đối thủ này, hắn đành lực bất tòng tâm.



Hắn biết hắn có thể chiến thắng, nhưng nếu không chắc chắn mà tỉ thí lần thứ hai thất bại, như vậy sẽ đả kích lớn với lòng tự tin của hắn, vì vậy hắn không dám thử, hiện tại chính là giai đoạn then chốt của hắn.



"Có thể đợi mình đủ tự tin, sẽ đến Hoa Hạ khiêu chiến hắn." Trương Khuyết trong lòng an ủi mình



"Vì sao chịu thua? Dựa vào cái gì mà chịu thua? Còn chưa đua mà? Anh sao lại đầu hàng? Trương Khuyết có phải gặp vấn đề gì không? Hắn uy hiếp anh?" Tạ Ý quát lớn, chỉ vào Diệp Thu nói.



Không chỉ có Tạ Ý ngay cả phía bên kia Tây Môn Thiển Ngư nghe thấy cũng kinh ngạc vô cùng.



Từ khi biết Diệp Thu phải thay mình đua với đệ tử xe vương Tây Môn Thiển Ngữ tự trách mình vô cùng, nàng hối hận đã nhận lời đua xe của Tạ Ý, Diệp Thu dù có đua giỏi, cũng làm sao so được với đệ tử xe vương?



Hơn nữa nghe nói Trương Khuyết đánh bại xe vương Hồng Kong Bạch Mao, loại bất an này càng lớn.



Bạch Mao chính là một tay đua nổi danh, ở Hồng Kong không tìm thấy đối thủ, nếu sâu xa mà nói, Bạch Mao là bậc thầy đua xe, bởi qua nhiều trận chiến mà đúc kết ra kinh nghiệm.



"Nữ Vương, chuyện gì xảy ra? Bạn trai của chị đi uy hiếp người ta?" Hà Tiểu Vũ nhướng mày, kinh ngạc hỏi Tây Môn Thiển Ngữ.



"Đúng vậy, đệ tử xe vương không phải rất lợi hại sao: Sao lại nhận thua? Có thể là Tạ Ý chém gió hay không?" Lý Âm cũng ngỡ ngàng hỏi.



"Lẽ nào bạn trai của nữ vương là cao thủ trong truyền thuyết? Nhìn không giống a?" Thái Giai Tiêm đảo quanh khuôn mặt Diệp Thu một vòng nói. Nhìn đi nhìn lại, Trương Khuyết càng có phong phạm cao thủ hơn một chút.




" Ai sợ? Cược thua thì chịu, không phải chỉ hai cái bạt tai thôi sao." Tạ Ý chột dạ nói.



"Được , không hổ là Tạ thiếu gia, cược thua nguyện chịu phạt, yên tâm, không như ba năm trước, lần này tôi không lưu tình đâu.



Tạ Ý mặt hơi đổi sắc, đổi hướng nhìn sang đám bạn bè, bọn họ đều như không có thấy chuyện gì.



Tuy rằng ngoài miệng nói cứng, nhưng bị một phụ nữ tát tai trước mặt mọi người, thật đúng là không thể chấp nhận.



Thấy Tạ Ý vẻ mặt xấu hổ đứng bên cạnh, nhưng không tự động tới trước mặt họ, Tây Môn Thiển Ngữ trào phúng nói: "Thế nào? Không dám lại đây? Đây là đã cược nguyện chịu thua sao? Đây là tác phong của Tạ gia các người?



"Hay, thắng sẽ chăm chăm đòi tiền cược, thua liền xấu hổ đứng góc phong, thảo nào Tạ gia phát tài lớn như vậy." Lý Âm không khách khí chêm vào.



"Các người không biết sao? Đây chính là cách kiếm tiền của Tạ gia."



Đắc tội tiểu nhân còn hơn đắc tội đàn bà, vừa thấy mấy người xúm vào mỉa mai Tạ Ý, tự nhiên mấy cô ả kia cũng xúm vào góp vui.



Đúng lúc này điện thoại của Diệp Thu vang lên, trên màn hình là một dãy số xa lạ.



Hơi chút do dự, Diệp Thu ấn nút nghe.



"Thiếu gia, tha cho Tạ Ý một lần, cấp cho Tạ gia một nhân tình." Một giọng già nua truyền tới.



Diệp Thu chấn động tinh thần, giọng lạnh băng nói: "Tôi không phải thiếu gia gì cả, tôi nghĩ ông nhận sai người rồi."



"Tôi không nhận sai, cậu chính là thiếu gia." Lão nhân cực kì cố chấp nói.



"Tôi nói không phải."



"Cậu phải."



"Xem ra chúng ta không thể nói chuyện, xin chào." Diệp Thu cúp điện.



Đi tới trước mặt Tây Môn Thiển Ngữ nói: "Hai cái tát này tôi giúp cô tát được chứ?"