Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 655 :

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


"Xuất động bộ đội SDU, cuối cùng cần tìm một cái cớ. Vì vậy, chúng tôi liền bảo ở Hong Kong có thuyền bị hải tặc chiếm, xin cảnh sát đặc nhiệm Hong Kong hỗ trợ cứu viện. Như vậy, sẽ không bị một số người công kích".



Diệp Thu gật đầu, nói: "Nhiệm vụ lần này của chúng ta vừa thành công, vừa thất bại. Đương nhiên, trách nhiệm chủ yếu là do tôi". Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - https://truyenfull.vn



"Su phụ. Anh đừng nói thế, anh vì nhiệm vụ liều mạng như vậy, thiếu chút nữa cũng... Nhiệm vụ thất bại, sao có thể trách anh chứ?" Diệp Hổ lên tiếng khuyên nhủ.



"Đúng là nên trách tôi". Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Là tôi không tính đến sự tàn nhẫn giảo hoạt của ngươi Nhật, càng không ngờ bọn họ dám đồ sát ở ngay trên thuyền. Tôi tưởng rằng có chín tổ chức dị năng ở đó, ít nhất bọn họ sẽ giữ cẩn thận. Cho dù làm chuyện gì cũng tiến hành trong tối. Không ngờ bọn họ phát rồ đến thế, thật sự muốn diệt sạch người Thiên giới. Thậm chí ngay cả chín tổ chức dị năng kia cũng không bỏ qua".



Thật ra khiến Diệp Thu ngoài ý muốn chính là người của tổ chức Độc Xà không ngờ cũng lên thuyền, hơn nữa còn liên quan chặt chẽ với Thiên Diệp Huân. Trải qua chiến dịch lần này, Thiên giới tổn thất thảm trọng, không biết cứu viện sau đó ra sao, nếu người cứu về quá ít, vậy Thiên giới chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.



Còn chín tổ chức dị năng lớn khác cũng đã tổn thất thảm trọng trong hỗn chiến, sau khi trở về sợ là cũng phải nghỉ một đoạn thời gian rất dài để lấy lại sức.



"Đội trưởng, vậy chúng ta phải làm sao? Nhiệm vụ đã coi là hoàn thành chưa? Làm sao báo cáo lên trên?" Con mắt xinh đẹp của Ngân Ly nhìn Diệp Thu hỏi.



"Thuyền con của bọn họ neo ở cảng Hong Kong, nhưng lại có gan chạy về phía biển Nhật, chứng tỏ bọn họ sau khi qua nhất định sẽ được sự che chở của người Nhật. Bây giờ chúng ta cũng không có cách nào đuổi theo. Thân phận của chúng ta đặc biệt, không có cách gì điều tra Nhật Bản đại quy mô. Cho nên, chuyện như vậy vẫn nên giao cho quốc an giải quyết đi".



Diệp Thu suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện này trước khi báo cáo, lúc chưa có tin xác thực của bọn chúng, chúng ta cũng không có cách gì làm thêm chuyện gì khác. Nhưng mà, tiểu đội Lôi Đình của chúng ta tạm thời không thể giải tán. Tôi có dự cảm, bọn họ sẽ ngóc đầu trở lại. Hơn nữa mục tiêu chính là Hong Kong. Về phần báo cáo lên trên thế nào... chuyện này để tôi xử lý. Sắp tới tôi sẽ trở về Yến Kinh một chuyến".



"Vâng". Mọi người cùng đồng thanh đáp ứng.



Diệp Thu ngáp một cái, nói: "Hôm nay đã mệt mỏi cả ngày, mọi người nên nghỉ sớm một chút đi".



Lúc nói chuyện, ánh mắt Diệp Thu liếc về phía cầu thang thông lên lầu hai. Bởi vì đang có người từ trên đi xuống.



Là Ngân Nhãn lên lầu tắm rửa. Áo quần trên người nàng đã sớm bị nước biển ngấm ướt, cho nên bây giờ đành mặc áo quần của Ngân Ly, bởi vì ở đây tất cả đều là một đám đàn ông, mặc dù nàng cao hơn Ngân Ly một chút, nhưng cũng không có lựa chọn nào khác. Cũng không thể đã muộn như vậy còn chạy ra ngoài mua áo quần mặc.




Ôm Diệp Thu một lúc, sau đó há miệng cắn lên cánh lay hắn. Diệp Thu nhanh tay lẹ mắt, chụp được một bím tóc nhỏ sau đầu Lâm Bảo Nhi không biết ai tết cho nàng. Lâm Bảo Nhi kêu đau một tiếng, hét lên: "Diệp Thu chết bầm, thả em ra. Em phải cắn chết đồ không có lương tâm nhà anh. Lén đi thì thôi, còn mang theo cả súng của em. Mang súng của em cũng thôi đi, lại lén trở về, cũng không nói cho bọn em biết một tiếng. Anh có biết bọn em lo lắng cho anh nhiều lắm không? Mấy ngày nay em đều có cảm giác ngủ không yên... Ô ô ô..."



Đường Quả nhìn không lọt, liền vạch trần nàng: "Em ngủ không ngon là vì bụng em không thoải mái á?"



Lâm Bảo Nhi quay đâu hung hăng trừng mắt nhìn Đường Quả một cái, lại cười ngọt ngào, nói: "Diệp Thu, hai ngày nay em đặc biệt nhớ anh. Vì bụng của em rất không thoải mái. Chị Đường Đường nói, trong lúc bụng chị ấy không thoải mái, là anh trị giúp chị ấy. Cho nên, bây giờ anh cùng phải trị giúp em. Ối, đau chết em".



Nói xong, Lâm Bảo Nhi liền ôm bụng, giả bộ rất đau đớn.



Diệp Thu thả bím tóc sau đầu nàng ra, nói: "Được rồi. Đừng đóng kịch nữa. Anh biết em đau bụng. Đợi anh ăn cơm xong sẽ giúp em xem thử mội chút".



"Sao anh biết em đang diễn trò?" Lâm Bảo Nhi kinh ngạc hỏi.



Diệp Thu lắc đầu bất đắc dĩ, cũng lười trả lời vấn đề ngốc nghếch của trẻ con này.



"Lần này ra ngoài thu hoạch thế nào?" Tây Môn Hướng Đông ngồi đối diện quan tâm hỏi.



"Tạm. Sau khi ăn xong tôi có chút chuyện muốn thương lượng với anh". Diệp Thu vừa cười vừa nói. Lần này nhờ có Tây Môn Hướng Đông xuất lực, mình lại thiếu gã một nhân tình.



Vốn muốn mượn Tư Không Đồ cản sự phát triển của gia tộc Tây Môn, không ngờ gã lại xuất ra chiêu này. Thật đúng là một nhân vật khôn khéo.



Không có âm mưu quỷ kế, cũng không có đả kích ngấm ngầm hay công khai, làm người làm việc quang minh chính đại. Vậy mới thực sự là đạo làm ăn.



Ở phương diện này, Diệp Thu tự nhận không bằng Tây Môn Hướng Đông.