Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 67 : Mạng lưới âm mưu

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Kim Hải Lợi nhàn nhã hút điếu xì gà Cohiba thơm như bắp đùi thiếu nữ của hãng Havana, quan sát người trước mặt chuẩn bị diễn thuyết, hắn vì lợi ích cộng đồng mà đối kháng tập đoàn Đường Thị, trên mặt mặc dù vẫn giữ đủ sự tôn trọng, trong lòng lại vô cùng khinh thường.



Ngươi muốn chết, cũng không cần kéo ta chôn cùng



Xin thứ lỗi Kim Hải Lợi tiên sinh nói lời thô tục, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể bày tỏ sự tức giận cưỡng chế trong lòng hắn lúc này.



Vốn là hắn cần phải có tiền bạc để mở đường, để làm xong một số công việc ở Lang Sơn nơi có mấy trăm mẫu đất. Thậm chí còn nghĩ, thật sự không được, liền đi bắt con gái bảo bối của đối thủ cạnh tranh lớn nhất Đường Bố Y lại. Dù sao hắn cũng không phải là lần đầu làm chuyện thế này.



Đạo đức trò vui này trong mắt hắn không đáng một đồng, điều hắn càng xem trọng chính là hàng chữ số không ngừng tăng thêm của ngân hàng Thụy Sĩ.



Nhưng tất cả những điều này vẫn chỉ là trong giai đoạn chuẩn bị, thậm chí vẫn chưa kịp thực hiện, thì ác ma tươi cười đã chủ động tìm đến cửa



Kim Hải Lợi nghe người ta nói, càng là đồ vật có độc, bề ngoài càng rực rỡ sống động. Ví dụ như vài cọng hoa anh túc hắn từng trồng trong hoa viên, ví dụ như khuôn mặt của người đàn ông đó. Nếu hắn là ác ma, sao lại có khuôn mặt thanh tú và nụ cười sáng lạn như vậy? Nếu hắn không phải là ác ma, sao lúc hắn mỉm cười lại có thể khiến người khác có cảm giác thủ đoạn đối phó với người khác vô cùng độc ác như vậy?



Đúng vậy. Hắn chắc chắn là ma quỷ.



Hiện giờ, đã có người muốn tự mình đối địch với ma quỷ, cũng khó trách Kim Hải Lợi tiên sinh rất tức giận, thậm chí trong lòng còn nguyền rủa ác độc người này.



"Ông chủ Kim, chẳng nhẽ ngài thật sự từ bỏ miếng thịt mỡ đã sắp đưa tới miệng như vậy sao?" người đàn ông trung niên mỉm cười nói, đôi mắt sau hai tròng kính sắc sảo nhạy bén, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào trên vẻ mặt của Kim Hải Lợi.




"Quãng thời gian này khá bận rộn, đợi có thời gian rảnh dỗi, ta sẽ đến nấu cơm cho các cháu, ta nấu ăn cũng rất được."



"Cảm ơn."



"Khách sáo gì chứ. Sau này cháu và Quả Quả đều gọi ta là dì là được rồi. Chúng ta đều là người một nhà." Người phụ nữ cười quyến rũ.



Hai người đi thang máy lên trên, Vương bá đã đứng ở cửa thang máy chờ. Thấy Diệp Thu và Trịnh Như cùng đi lên, trên mặt có chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh lại che giấu đi.



"Trịnh tiểu thư, lão gia hiện giờ có chút công việc phải bàn, người có thể tới phòng nghỉ ngơi chờ chốc lát được không?" bác Vương đi tới trước mặt Trịnh Như, tôn kính nói.



"Được, ta cũng không có việc gì quan trọng. Các ngươi cứ bàn đi, ta tới phòng nghỉ uống ly rượu." Trịnh Như mỉm cười gật đầu. Sau đó quay lại chào Diệp Thu: "Diệp Thu, vậy ta đi trước đây. Có thời gian đến chơi thường xuyên nhé"



"Trịnh tiểu thư rất quan tâm tới lão gia" Bác Vương nhìn bóng lưng Trịnh Như, nhẹ giọng nói.



"Sao ạ?" Diệp Thu cảnh giác hỏi. Trực giác mách bảo hắn, câu nói này của Vương bá có ý sâu xa, giống như là đang ra hiệu ngầm cho hắn điều gì.



"Lão gia đang trong văn phòng đợi cậu. Mời đi theo tôi." Bác Vương hình giống như đã quên mất mình vừa nói những lời gì, dẫn Diệp Thu đi về phía văn phòng của Đường Bố Y.