Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 670 : Biến đổi bất ngờ!

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Tại nhà cũ của Tạ gia. Ở thư phòng của Tạ Đông Hiền.



Thư phòng của Tạ Đông Hiền là nơi mà trước kia Tạ lão gia tử đã dùng qua, tầng hai Tạ gia hướng ra ở phía Đông. Có sân thượng rộng lớn, mỗi sáng sớm đẩy cửa sổ ra có thể thấy ánh sáng mặt trời cùng sân vườn tràn ngập hoa tươi. Lúc Tạ Đông Hiền còn nhỏ, mỗi lần thấy cha làm việc ở trong căn phòng này, xã giao nhiệt tình với khách nhân, hắn đều sinh lòng khao khát muốn được vào đó.



Cuối cùng, hắn thành công trở thành người cầm lái mới cho Tạ gia. Sau đó, cũng thuận lý thành chương mà đi vào thư phòng này.



Nhung lúc này Vua cao su uy danh hiển hách ở Kuala Lumpur không có tâm trạng hút xì gà, lúc đang chán nản đi lui đi tới trong thư phòng, bỗng bên ngoài thư phòng vang lên tiếng gõ cửa.



Tạ Đông Hiền liền kéo cửa phòng ra, đứng ở cửa chính là một nam nhân trung niên mang mắt kính.



"Khắc Cường, thế nào rồi?". Tạ Đông Hiền lo lắng hỏi.



Trần Khắc Cường nghi hoặc nhìn ông chủ lớn này một cái, trong lòng cảm thấy có chút kì quái. Trước kia, lúc Tạ gia đưa mặt hàng lốp xe quan trọng nhất ra thị trường, gã cũng chưa từng khẩn trương như thế. Chẳng lẽ người thanh niên kia có thể có ma lực như vậy sao?



Tạ Đông Hiền dường như biết rõ nghi vấn của Trần Khắc Cường, nên giải thích : "Khắc Cường, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Bất luận là thời điểm nào, tôi đều không quên những lời cha tôi tặng cho tôi. Thương trường như chiến trường, nếu như anh có thể dự đoán được tiên cơ, hiểu rõ đối thủ của anh hoàn toàn, vậy, anh có thể ở trong chiến đấu giữa hai bên gia tăng khả năng vô hạn".



"Nhưng mà, hắn đáng giá để ông chủ coi trọng như vậy ư?". Trần Khắc Cường lên tiếng hỏi



"Đúng. Trước kia tôi còn xem hắn là một tiểu tử hữu dũng vô mưu. Nhưng sau chính tôi điều tra qua tư liệu của hắn mới phát hiện hắn là kẻ đáng sợ. Người này đúng là chân nhân không lộ tướng, mỗi người từng đối địch với gã lúc trước, kết quả đều không thể chết già. Thậm chí kể cả Đại Nhâm Vụ đứng đầu Yến Kinh". Tạ Đông Hiền nói xong, đưa chồng tài liệu bày trên bàn làm việc của gã cho Trần Khắc Cường.



Trần Khắc Cường càng xem càng kinh hãi, ngạc nhiên nói: "Chuyện này thật sự là hắn làm sao? Nhìn không ra nha. Trẻ tuổi như vậy mà đã có được thành tựu đó, thật đúng là không thể tin nổi. Hơn nữa, từ thông tin trong tư liệu thì bây giờ tài sản của hắn e rằng không dưới trăm triệu thì phải? Vì sao đột nhiên lại muốn chém Tạ gia một đao chứ?"



"Có ai ghét mình có nhiều tiền không?". Tạ Đông Hiền sắc mặt âm trầm nói. Nhưng lại không có cách gì nói tình huống thực tế ra được. Nghĩ thầm, nếu không phải là Tạ Ý chạy tới trêu Ma vương này, có lẽ hắn cùng sẽ không quá đáng như vậy?



Sai một nước, liền thua cả ván. Sớm biết hắn xuất sắc như vậy thì nên đánh quân bài "thân tình" đối với hắn mới đúng.


"Thật sao? Cậu không nói tôi cũng không nhận ra đấy". Tạ Đông Thăng dùng chiếc đũa gắp một hạt đậu phộng ném vào trong miệng, nhai lộp cộp lộp cộp, sau đó tất nhiên là nhắm rượu trắng của mình, sau khi tinh tế thưởng thức trong chốc lát, vừa cười vừa nói: "Cảm giác thực đúng là không giống nhau. Đậu phộng nhắm rượu, quả thực là tuyệt nhất".



"Cho nên, từ nay về sau lúc ông uống rượu nên chuẩn bị hai món ăn nhắm rượu, như vậy cũng có thể nâng cao hứng uống rượu ". Diệp Thu khuyên nhủ.



Diệp Thu không chỉ biết giết người, còn có thể cứu người. Trải qua lần nhắc nhở của Hoàng Lâm vừa nãy, Diệp Thu quan sát diện mạo ngũ quan của Tạ Đông Thăng cẩn thận, phát hiện ấn đường của gã rối rắm, sắc mặt vàng tối, môi trên hơn đen, môi dưới đỏ sậm, dạng tướng mạo này cho thấy nội tạng của gã đã không còn có thể chịu được việc uống rượu, nếu không nghỉ ngơi phù hợp hoặc kiêng rượu, thì có thể sẽ chuyển biến xấu nghiêm trọng.



Diệp Thu biết rõ, lòng gã chưa giải, thì không thể nào kiêng rượu. Cho nên cũng chỉ có thể khuyên gã uống rượu hợp lí trước. Nếu ăn một vài thứ trước khi uống, hoặc là có người cùng uống rượu, không nên một mình uống rượu giải sầu, thì thân thể sẽ tốt hơn rất nhiều.



"Được. Nghe lời cậu". Tạ Đông Thăng sảng khoái đáp ứng. Hai người sau đó lại cụng nhau một ly, Tạ Đông Thăng hỏi: "Cậu có biết một phần ba tài sản của Tạ gia là bao nhiêu không?". Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL



"Bác Thái nói, khoảng chừng hơn mười tỷ ". Diệp Thu thẳng thắn nói. Hắn cũng không hề tự cho mình là thanh cao, làm bộ không để ý mấy con số này là bao nhiêu. Huống hồ, cho dù là người giàu nhất thế giới, lúc có một khoản tài sản lớn nhập vào tài sản của gã, thì gã cùng sẽ tìm hiểu trước tình hình cụ thể một chút.



Tạ Đông Thăng lắc đầu nói: "Con số mà ông ấy nói là vào mười mấy năm trước rồi. Anh cả có thể được người ta gọi là "Vua cao su". Tạ gia có thể xưng là một trong ba doanh nghiệp đứng đầu Malaysia, tài sản khoảng tỷ thì thật hơi quá keo kiệt rồi".



"Vậy sẽ có bao nhiêu?" Diệp Thu ngược lại có chút ngoài ý muốn. Hắn thật không ngờ khoản thêm vào lại tới mức này.



"Rốt cuộc có bao nhiêu tôi cũng không biết, chuyện của Tạ gia, tôi cũng đã lâu không có hỏi tới". Tạ Đông Thăng uống một ngụm rượu, ngậm ở trong từ từ nuốt xuống, đắng chát cả miệng.



"Đáng tiếc thật, chuyện cũng không đơn giản như tôi nghĩ trước đó. Nếu như không thể tìm được một phần di chúc, tôi căn bản không có khả năng thu lại số tiền kia ". Diệp Thu bất đắc dĩ nói.



"Tôi đã nói sẽ giúp cậu mà". Tạ Đôòng Thăng nói. "Trong tay ông có di chúc ư?" Diệp Thu mừng rỡ. "Phần kia của tôi đã bị anh cả đòi". Tạ Đông Thăng nói ra.



Diệp Thu thoáng cái trầm ngâm, cười khổ nói: "Nói như vậy, sợ là thật sự không có bất cứ cơ hội nào. Theo tôi được biết, hiện nay trong tay ông ta có ít nhất ba phần di chúc".



"Bất quá phần di chúc kia của mẹ con vẫn còn trong tay cậu ". Tạ Đông Thăng lời nói không sợ hãi cho biết.