Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 675 : Muốn lão bà? Hay là muốn cha? (1)

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


"Đại ca cùng đại tẩu quen biết nhau lúc đi du học ở Mỹ, tình cảm hai người vô cùng tốt. Sau khi về nước, đại ca cũng không có tiếp nhận tài chính cùng dịch vụ vận chuyển của Tạ Gia. Mà lại thu mua số lượng lớn cùng gieo trồng cây cao su."



Nhắc đến sản nghiệp vườn cao su, trong mắt Lưu Minh Sinh trần đầy khâm phục và cuồng nhiệt. Diệp Thu có thể tưởng tượng được, kế hoạch này của nhị cữu khẳng định vô cùng thành công.



Nhưng mà kế hoạch vườn cao su không phải do Tạ Đông Hiền làm sao?



"Nếu là một người bình thường muốn làm vườn cao su, thì không có ai dị nghị gì. Nhưng mà lúc đó Tạ Gia là tập đoàn đình đám trong buôn bán. Đại ca làm chuyện này bị rất nhiều lời ra tiếng vào. Mọi người đều gọi hắn là tên nông phu của Tạ Gia. Nhưng mà đại ca căn bản không chấp nhặt bọn ngu ngốc kia. Bọn chúng thì biết cái chó gì? Bọn chúng chẳng hiểu cái gì hết."



"Kết quả là không đến mấy năm, ngành sản xuất xe ô tô Đông Nam Á nhanh chóng phát triển, giá cao su cũng như buồm gặp gió. Đại ca bởi vi trồng cao su số lượng lớn liền phất lên, vườn cao su ngược lại trở thành sản nghiệp chính của Tạ Gia.



"Tạ Đông Hiền thì tính là gì? Hắn chỉ là một thằng cường đạo. Dựa vào cái gì mà được mọi người gọi là Tượng Giao Đại Vương? Lúc mà đại ca làm cao su, ai là người phản đối kịch liệt nhất? Là ai nói làm mất mặt mũi Tạ Gia? Kết quả thì sao? Đại ca xảy ra chuyện, hắn lại nhanh tay cầm lấy sản nghiệp." Lưu Minh Sinh tức giận mặt đỏ tới mang tai, chén thủy tinh ở trong tay hắn cũng bị bóp chặt nghe lách cách.



Rồi dường như cảm thấy chưa hết giận, hắn lại rót thêm rượu đỏ vào, một hơi uống cạn, lúc này trong lòng mới thấy thư thái một chút.



"Còn đại tẩu thì sao?" Diệp Thu có chút cấp bách, Lưu Minh Sinh nói hồi lâu, cho tới bây giờ còn chưa tiến vào chánh đề.
Lưu Minh Sinh gật đầu, nói: "Những năm này quả thật ta đã điều tra chuyện năm đó, nhưng mà cũng không có thu hoạch gì quá lớn."



"Có lẽ một chút thu hoạch nhỏ cũng có thể giải khai câu đố năm đó." Diệp Thu nói.



Lưu Minh Sinh tán thưởng nhìn Diệp Thu, nói: "Hổ phụ không sinh khuyển tử mà. Ngươi thật giống như đại ca năm đó. Suy nghĩ nhanh nhẹn làm cho người ta phải sợ."



"Biểu cữu quá khen, con cũng chỉ suy đoán mà thôi." Diệp Thu khiêm nhường nói.



"Không cần khách khí, ta nguyện ý nói cho con biết nguyên nhân này, cũng là vì con giống như đại ca thuở nào. Nói không chừng cho con biết chuyện này, con lại có thể tìm ra phương pháp giải quyết vấn đề này. Đại ca nhiều năm như vậy không để ý đến chuyện Tạ gia, một lòng khổ tra, tìm chân tướng, nhưng không có bất kỳ thu hoạch gì. Trong lòng khẳng định là vô cùng khổ sở. Lưu Minh Sinh ta hiện tại là nhờ vào đại ca mà thành, nếu như có thể giúp được chút ít, trong lòng ta cũng cãm thấy dễ chịu." Khuôn mặt Lưu Minh Sinh buồn bã nói tiếp: "Chẳng qua nhiều năm như vậy không gặp đại ca, hắn nhất định cho ta là một thằng vong ơn bạc nghĩa rồi."



"Không đâu, lúc nhị cữu đưa chiếc thẻ này cho con, để con tới Kinh Hoa trợ giúp tìm kiếm. Con nghĩ rằng nhị cữu tin tưởng nhân phẩm của ngài, vẫn xem ngài như huynh đệ."



"Như vậy là tốt rồi, như vậy là tốt rồi…Lúc trước ta nghĩ quá khờ khạo rồi, lo lắng mình đang công thành danh toại, đến vấn an đại ca sẽ làm hắn có gánh nặng tâm lý. Nhưng mà đã là thân huynh đệ thì sao còn cố kỵ những chuyện này? Ngày mai, ta sẽ đi vấn an đại ca." Khuôn mặt béo tròn của Lưu Minh Sinh lộ ra vẻ tươi cười phấn chấn.