Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 677 : Sét đánh ngang tai (1)

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Diệp Thu ngồi ở trên bàn, hắn đưa tay soa bóp huyệt thái dương hai bên trán một chút.



Hắn ghét nhất là phải đọc những thứ văn tự này, lúc trước Sử Địa Anh Toán Lý Hóa gì đó tất cả đều là do lão đầu tử bức bách hắn hoàn thành, khi đó người trong thôn Lưu Gia đều thường xuyên nhìn Diệp Thu bằng khuôn mặt đầy mê hoặc, họ không biết tại sao hắn cả ngày cứ cầm một quyển sách ê ê a a, bô bô nói cái gì đó mà một chút họ cũng nghe không hiểu.



Dưới sự bức bách đó, Diệp Thu cũng trở nên cực kỳ ưu tú khắp mọi mặt. Xuất thân từ trong sơn thôn, nhưng hắn lại có thể tinh thông ngoại ngữ này nọ.



Nhưng mà kể từ khi hắn ra khỏi cửa lịch lãm xong, liền không có chút hứng thú đi lật xem những văn kiện này. Cho dù là văn kiện sản nghiệp hắn cũng sẽ nhờ chuyên gia phụ trách. Hiện tại bất đắc dĩ nhìn vào những tài liệu này, hắn liền cảm thấy đại não mình như có một mảnh hỗn độn.



Tiểu Bạch ngồi trên ghế sa lông gọt quả táo. Hắn thấy bộ dáng Diệp Thu mệt mỏi, nhưng cũng không giống như nữ nhân khác chủ động đi tới giúp xoa bóp Diệp Thu.



Hắn là một thanh kiếm.



Kiếm chỉ dùng để giết người.



Uông Bá cũng có chút không đành lòng, đưa chén trà lên, nói: Thiếu gia à, cậu nghỉ ngơi một chút rồi nhìn lại đi. Văn kiện dày như vậy, trong một đêm sao có thể đọc xong.



Diệp Thu tiếp lấy chén trà uống một hớp nói: "Không sao đâu, nhưng mà đúng là mệt thật. Những chữ này làm cho tròng mắt người ta cảm thấy mờ mịt. Khó trách Lưu Minh Sinh điều tra nhiều năm như vậy cũng không thu hoạch được gì, chuyện lúc trước thật đúng là quá mức xảo diệu. Xảo diệu đến nỗi lảm cho người ta tìm không ra được một chút dấu vết."



Chồng tư liệu trước mặt Diệp Thu chính là tài liệu có liên quan đến bác sĩ trưởng Từ Hoa Vĩ trong bệnh viện bị tông xe ngộ nạn do nhị cữu, một chồng thật dầy, có khoảng mười mấy sấp, có thể thấy được những năm gần đây Lưu Minh Sinh không chút buông bỏ chuyện tìm kiếm chân tướng.



Những tài liệu này là do Lưu Minh Sinh tìm ra được, phần lớn đều là điều tra xung quanh Tạ Đông Hiền. Trừ việc từ trong thái độ Tạ Đông Hiền đối đãi Trần Khắc Cường có một tia đầu mối ra, những thứ khác cũng không thu hoạch được gì. Nguồn truyện: Truyện FULL



"Thiếu gia, cơm cũng phải ăn từng miếng từng miếng, chuyện muốn xử lý cũng phải từng cái từng cái, chúng ta không thể gấp được.
Bất quá làm cho Tạ Đông Hiền kỳ quái chính là, người có miệng lưỡi nham hiểm sắc bén nhất Tạ Hân lúc này lại ngây người như phỗng, ngồi một chỗ suy nghĩ viển vông, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.



Tạ Ý cũng biết chuyện Lưu Minh Sinh la mắng tỷ tỷ của mình mấy câu, nhưng mà chuyện phát sinh phía sau lại hoàn toàn không biết, cho nên cũng không đem những chuyện này nói cho cha mình nghe.



"Khắc Cường, cậu nói một chút xem, có để cho hắn vào cửa hay không?". Tạ Đông Hiền nhìn về phía Trần Khắc Cường đang ngồi, lên tiêng hỏi.



Trần Khắc Cường nghe lão bản hỏi câu này, liền để chén trong tay xuống, cười nói: "Lão bản, bây giờ không phải là vấn đề chúng ta có muốn để hắn vào hay không. Mặc đù lần nay chúng ta có cẹ tuyệt hăn, thì hắn sẽ không tới cửa sao? Hơn nữa, loại chuyện này mà truyền đi, sợ rằng sẽ tổn hại thanh danh của lão bản."



Tạ Đông Hiền nhíu mày, hỏi: "Nói như vậy, cậu đồng ý cho hắn vào cửa sao?"



"Đúng vậy, biết người biết ta, mới có thể tìm được mấu chốt thủ thắng. Bây giờ chúng ta không rõ được ắan có muốn phân chia tài sản hay không. Nếu như hắn tới nói chuyện muốn phân một phần ba tài sản còn thừa lại, chúng ta sẽ bắt hắn đưa ra hợp đồng. Nếu như hắấn đưa ra rồi, vậy chúng ta phải suy nghĩ biện pháp giải quyết, nếu như hắn không đưa ra được, thì chỉ cần hảo hảo nói chuyện một chút. Rồi trực tiếp tống cổ hắn đi là xong."



Tạ Đông Hiền suy nghĩ một chút, nói: "Được, vậy chuẩn bị tiếp khách đi. Báo cho người cục thành phố canh giữ những nơi phụ cận, nếu như hắn dám ra tay đả thương người, thì mang hắn đi."



Không biết chuyện gì sẽ đến, nhưng trong lòng Tạ Đông Hiền luôn có một bóng ma dày đặc.



Trạch viện Tạ gia mặc dù có lịch sử mấy chục năm, nhưng mà trải qua cải cách của hậu nhân, vẫn lộ ra vẻ khí phái tiêu diễm, không một chút lụi bại.



Diệp Thu mang theo Thái Bá cùng Tiểu Bạch đi đến. Theo ánh mắt của một người mập mạp đứng trước cửa nghênh đón.



"Cậu chính là Diệp tiên sinh sao? Tôi là quản gia Tạ gia Trần Khắc Cường. Lão bản đang ở phòng khách, mời vào. Trần Khắc Cường vươn tay la lắc lắc nắm tay của Diệp Thu, vẻ mặt hòa ái mời bọn họ đi vào.