Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 696 :

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Thanh kiếm đột ngột xuất hiện trong tay của Long Nữ như một vệt hàn quang bổ xuống đầu của Quỷ Ảnh.



Nếu như bổ trúng thân hình của Quỷ Ảnh, e rằng toàn thân của Quỷ Anh sẽ vỡ nát bét, vì ánh hàn quang này nó lớn hơn gấp mấy lần cơ thể của Quỷ Ảnh.



Quỷ Ảnh kể ra cũng là người có thực lực hơn người, hắn không tránh không né, thân hình vốn còng còng như bà già của hắn bỗng nhiên cương hẳn lên thẳng đứng cao vút như những ngọn phi lao vậy.



Đạo hàn quang xé gió bổ xuống, Quỷ Ảnh giơ cao hai tay lên đỡ, đôi tay của hắn gầy guộc khô đét như mấy thanh củi khô vậy. Miệng hắn không ngừng lẩm bẩm, chỉ nghe chát lên một tiếng khô khốc, đạo hàn quang bị chặn đứng lại không nhúc nhích được nữa.



"Tay không mà đỡ được Mật Tông Uy Long Trảm thì thực lực của Quỷ Ảnh đúng là đáng gờm, e rằng chị Long Nữ hôm nay muốn thắng cũng không phải là dễ dàng!" Christino đứng cạnh đó thầm nói.



"Nếu như chị Long Nữ không phải là đối thủ của Quỷ Ảnh thì mình có nên xuất thủ không nhỉ?" Trong tình hình như thế này thì Chistino bắt buộc phải suy nghĩ ra đấu pháp. Nếu như động thủ thì e rằng gia tộc Atlantis chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù của gia tộc Thiên Diệp.



"Bất luận thế nào cũng không được để cho chị Long Nữ bị thương!" Christino quả quyết.



Trông thấy Quỷ Ảnh tay không đỡ được chiêu kiếm của mình mà không hề mảy may xây sát, Long Nữ kinh ngạc vô cùng.



Cô liền một tay đặt ngang ngực, miệng không ngừng đọc khẩu quyết: "Án ma ni bát minh hồng, Trảm!"



Lục Tự Đại Minh Chú là khẩu quyết của Bồ Tát đại từ đại bi, là tượng trưng cho Bồ Tát, cầu mong Bồ Tát ban cho sức mạnh.



Quả nhiên, sau khi tiếp nhận được sức mạnh của Đại Minh Chú, đạo hàn quang càng lúc càng hạ xuống chầm chậm đè lên trên đầu của Quỷ Ảnh.



Gương mặt cằn cỗi khô héo của Quỷ Ảnh đổ mồ hôi ròng ròng, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được sức ép khủng khiếp của đối thủ.



Đôi tay của hắn bắt đầu run lên, cảm giác sức nặng của đạo hàn quang càng lúc càng nặng. Hai tay của Quỷ Ảnh càng lúc càng đuối, đường xa lộ dưới chân hắn lúc này cũng đã bị nứt toác ra làm hai.



Nếu như không thể nào đẩy đạo hàn quang này sang chỗ khác thì Quỷ Ảnh chắc chắn sẽ bị nó vùi xuống sâu trong lòng đất.



Hắn nhắm chặt mắt, bặm môi lại không nghe thấy hắn lẩm nhẩm điều gì, nhưng lại nghe được tiếng của hắn phát ra.



Nếu như là người tinh mắt thì có thể phát hiện ra cơ bụng của hắn đang ngừng rung lên bần bật.



Đây là tuyệt kỹ của gia tộc Thiên Diệp……Phúc Ngữ Thuật (nói bằng bụng), những chiêu thức dùng để tấn công của gia tộc Thiên Diệp đều dựa trên tuyệt kỹ này mà phát triển.




Diệp Thu cũng mỉm cười nói: "Tôi chẳng qua là thằng nhà quê chân đất mắt toét là sao dám so bì với đại thiếu gia công tử như anh? Anh có cuộc sống thế nào, tôi có cuộc sống ra sao chúng ta đều hiểu cả! Trong lúc anh ăn nhân sâm bồi bổ, thì tôi gặm củ cải cầm hơi!"



"Ha ha! Muốn nói chuyện thì chúng ta có thể tìm một nơi tao nhã để trò chuyện! Còn không thì chúng ta tiếp tục?" Thiên Diệp Huân nói.



"Tiếp tục thôi!" Diệp Thu cười đáp.



Nụ cười của hai bên bỗng nhiên lắng đọng hết cả lại, không khí trở nên ngột ngạt khó chịu vô cùng.



Nếu như để ý nghe ngóng thậm chí còn nghe thấy cả tiếng khí lưu toát ra kêu lên rin rít.



Tay phải của Diệp Thu rờ lên chiếc nhẫn vàng trên tay bên trái.



Xoạt!



Chiếc nhân bỗng nhiên xoay với tốc độ chóng mặt, một đạo ngân quang hắt ra.



Thiên Diệp Huân cảm giác không gian có gì đó khác lạ cứ như có một nguồn năng lượng to lớn đang ép lên người hắn.



Hắn lúc này mới để ý đến chiếc nhẫn, thầm kinh hãi kêu lên: "Nhẫn Âm Linh?"



Diệp Thu không thèm trả lời câu hỏi của hắn, mà nhân cơ hội Thiên Diệp Huân mất tập trung hắn dùng điện não tiếp cận nhanh như điện xẹt.



Tấn công bằng điện não là do chiếc nhẫn Thực Hồn tiến hóa lên một kỹ năng mới.



Tuy là nó không ổn định, nhưng Diệp thu biết rằng sự thắng thua của ngày hôm nay đều phụ thuộc cả vào chiếc nhẫn này.



Một tiếng ầm ầm vang lên, mồ hôi trên đầu của Diệp Thu túa ra như suối, lông mày hắn cau hết cả lại, gương mặt bỗng trở nên đau khổ tột cùng.



Hai hàng lông mày của Thiên Diệp Huân chỉ hơi cau lại, sau đó hắn lại trở lại như thường, như không bị Diệp Thu ảnh hưởng gì cả.



"Tấn công bằng điện não? Không tồi chút nào, đúng là nhẫn Âm Linh! Muốn có được thành công, thì phải là người phi phàm, thần khí đã có chủ, anh cũng là người có duyên đó!" Diệp Thiên Huân lắc lắc đầu nói: "Nhưng, nếu chỉ có chút thực lực như vậy thì e rằng không giữ được tôi đâu!"