Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 704 : Minh oán cho cha

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Uông Kiếm Hàn duỗi ngón tay cái ra, nói: "Chỉ cần cho em thêm thời gian, một ngày, em tuyệt đối có thể khiến cô ta mở miệng. Em cũng không tin chẳng lẽ cô ta là tường đồng vách sắt hay sao? Nếu như có thể cạy miệng cô ta, có thể bắt được con cá lớn sau lưng cô ta."



Diệp Thu cười lắc đầu nói: "Tôi không muốn rút rây động rừng, kinh động con cá lớn phía sau cô ta cho nên mới để cậu buông tay trước."



"Vì sao?" Uông Kiếm Hàn mang theo vẻ mặt mờ mịt mà hỏi.



"Bởi vì chuyện này quan hệ quá lớn. Tôi không thể để cho bọn họ sớm phát giác được, sẽ khiến bọn họ dễ dàng bỏ chạy."



Sở dĩ hắn để Uông Kiếm Hàn rảnh tay cũng là sợ hắn nóng nảy để Tam Tỉnh Viêm cùng với vây cánh khổng lồ của hắn có thời cơ chạy trốn. Như vậy mới chính thức để bọn chúng chiếm tiện nghi.



Hiện tại Diệp Thu muốn làm chính là để bọn chúng cảm thấy an toàn, hi vọng...



"Nếu có người muốn làm tới thì sao? Chuyện này khẳng định đã khiến cho cơ quan Đông Dương chú ý. Lão bản của Hồng Nhân hội tuy cũng đã bị chúng ta khống chế, nhưng cũng không có thiếu người hiểu nội tình...Chúng ta bắt nhiều người như vậy sẽ không khiến hai nước xảy ra mâu thuẫn xung đột chứ?



"Yên tâm đi. Liêu khoa trưởng bọn họ biết xử lý như thế nào. Nếu bọn họ muốn người, vậy cho bọn họ là được! Trong lòng bọn họ cũng có quỷ, biết chúng ta sử ụng một số thủ đoạn để đối phó với người của bọn họ, cho nên cũng rất tích cực. Nhiều nhất cũng chỉ mất chút nước miếng nói chuyện với quan tòa mà thôi." Diệp Thu vừa cười vừa nói.



"Liên quan tới những người nào?" Uông Kiếm Hàn quét mắt nhìn tài xế phía trước nhỏ giọng hỏi: "Làm một người trong cục, rất nhiều chuyện không rõ khiến trong lòng hắn rất khó chịu."



Diệp Thu liếc mắt nhìn Uông Kiếm Hàn, cũng không nói gì.



Uông Kiếm Hàn biết chuyện này quan trọng, cho nên cũng không thèm truy vấn, chỉ ha ha cười nói: "Nhị ca, chúng ta đi đâu đây? Đi tới Yên kinh, tới cãi cọ với lão đại một hồi kiếm một bữa ăn hả? Hai chúng ta đường xa mà tới cũng không thể ra về tay không nhỉ?"



Diệp Thu vừa cười vừa nói: "Cậu lớn lên ở Yên kinh, chỗ này chẳng phải là thổ địa sao? Bất quá lần này trở về tôi xác thực muốn tìm đại ca để bàn một số chuyện."



Buổi sáng mùa xuân tại Hồng Kông ánh nắng tươi sáng, khí trời rất thoáng đãng. Mà Yên kinh vừa qua mùa đông, trong không khí vẫn còn loáng thoáng chút tư vị se lạnh, mặc áo dày khí lạnh vẫn thấm vào đầu khớp xương, làm cho lưng người ta phát lạnh.



Một đợt gió lạnh thổi tới, cát bay đá chạy. Bầu trời mênh mông, Diệp Thu xem ra Yên kinh thật sự không phải là một chỗ tốt để dưỡng lão. Lần này Diệp Thu trở lại kinh thành cũng không có liên lạc với ai, chỉ tới chào hỏi qua Trương Thắng. Lái xe là người do Trương Thắng phái tới, có thể được hắn phái tới đón mình, xem ra người này cũng đáng tính nhiệm.
Loại đùa giỡn này thật sự giống như hài tử ở trước mặt gia gia.



Lâm lão gia tử rất coi trọng Diệp Thu, hơn nữa lão đã đồng ý đem cháu gái bảo bối của mình gả cho hắn, tự nhiên không muốn vì một Yến gia mà ảnh hưởng tới tiền đồ sau này của hắn. Nguồn: https://truyenfull.vn



Mặt khác có vài lãnh đạo lòng dạ nhỏ mọn để ý, như vậy thật hỏng bét.



Diệp Thu lắc đầu, vừa cười vừa nói: "Ông nội, bọn họ gây ra mấy chuyện kia cháu đều rõ cả. Tuy làm cho người ta tức giận thế nhưng cháu cũng không thèm để trong lòng. Thế nhưng cháu vẫn phải nói chuyện này ra, cũng không phải để trả thù mà là vì cha cháu."



"Cha cậu?" Lâm lão gia tử kinh ngạc nhìn Diệp Thu.



Ngay cả Lâm Thương Giải cùng Uông Kiếm Hàn cũng dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Diệp Thu, hai người bọn họ đều không phải người thường, tự nhiên biến cha Diệp Thu có thân phận gì.



Nói thật bởi vì quan hệ với Diệp Trọng bọn họ mới làm anh em kết nghĩa với Diệp Thu, nếu quả thật có người có tâm mượn chuyện này sinh sự thật sự sẽ ảnh hưởng tới tiền đồ của bọn họ. Đương nhiên loại tình huống này chỉ khi Lâm gia còn hàn vi mới có thể phát sinh.



Hiện tại Lâm gia giống như mặt trời ban trưa, ai dám đi vuốt râu hổ?



"Vâng, cháu muốn vì cha mình mà sửa lai án sử sai." Thanh âm của Diệp Thu trầm thấp, ánh mắt kiên định nói.



"A, chuyện này ta cũng rõ. Cái án này treo lâu như vậy nếu không có chứng cớ xác thực cũng không dễ giải quyết. Nếu không sẽ có ảnh hưởng xấu tới cậu. Bên trên cũng chằm chằm nhìn cậu." Lâm lão gia tử suy nghĩ sâu xa nói.



"Cháu có chứng cớ." Diệp Thu nói. Sau đó móc từ trong túi áo ra một cái usb, nói: "Chứng cớ đều ở bên trong. Cháu có đủ chứng cớ để chứng minh cha là người vô tội."



Lâm lão gia tử nói với Lâm Thương Giải: "Cầm máy tính tới, ta muốn xem bên trong là vật gì sau đó mới có thể kết luận được."



Lâm Thương Giải lo lắng liếc mắt nhìn Diệp Thu, sau đó xoay người đi vào trong phòng lấy máy tính.