Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 706 : Rút củi dưới đáy nồi, một côn đánh chết! (Thượng)

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Nhiễm Tinh Thần nhìn Diệp Thu, nói: "Còn phải hoài nghi mấy mối quan hệ này của anh sao? Chẳng lẽ anh tưởng mọi người Nhiễm Gia sẽ bịt tai bịt mắt không nghe thấy chuyện giữa anh và Đông Nhi? Cho dù ông nội nguyện ý che tai che mắt lại, nhưng chung quy mấy người còn lại cũng phải làm vậy mới được, dù sao vẫn có một số người chạy tới hỏi chuyện giữa anh và em gái tôi."



Diệp Thu xấu hổ cười, với bối cảnh của Nhiễm Gia như vậy, xác thực rất khó dấu diếm được bọn họ. Cho dù lão nhân không có phái người tới hỏi chuyện của mình, chỉ sợ những người khác biết đã tới báo cáo với Nhiễm Gia lão gia tử rồi.



Bản thân mình nghĩ quá ngây thơ rồi, quả thực giống như kẻ bịt tay trộm chuông vậy.



Cũng khó trách vừa rồi thái độ của lão gia tử lại lãnh đạm với mình như vậy, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả lần đầu mình tới đây.



Đây là tư tưởng truyền thống, nếu lão biết cháu gái bảo bối của mình không ngờ lại vui vẻ ở cùng với mấy người đàn bà khác của mình liệu có cầm súng xử mình hay không?



Nghĩ đến đây, toàn thân Diệp Thu toát mồ hôi lạnh, có cảm xúc như muốn bỏ chạy thật nhanh.



Nếu lão nhân kia đột nhiên nghĩ quẩn xách súng tới thì phải làm sao? Hay mau mau rời đi thôi.



"Nguyên lai là như vậy, chung quy cũng nên cho đám người trưởng bối chút công đạo mới đúng, tôi luôn vẫn muốn tới bái phỏng lão gia tử Nhiễm Gia, nhưng kế hoạch luôn luôn thay đổi, bên người có quá nhiều chuyện, Đông Nhi cũng không ở Yên kinh, nhật trình bị hoãn lại rồi. Xin hãy trở lại nói với lão gia tử, đợi khi Đông Nhi trở về, tôi sẽ cùng nàng tới đăng môn bái phỏng."



Diệp Thu lại liếc trộm nhìn ra tiểu viện, thấy mấy tên cảnh vệ vác súng trên vai đứng thẳng tắp, trái tim lại đập loạn.



Ở chỗ này, hắn ngay cả dũng khí hoàn thủ cũng không có.



"Không cần tiễn, tôi còn có việc phải đi trước." Diệp Thu nhìn Nhiễm Tinh Thần nói.



"Gấy gì chứ? Trước tiên nên dùng cơm rỗi hãy đi, tới giờ cơm trưa rồi?" Nhiễm Tinh Thần cười hì hì nói.



"Không được, không được, tôi còn có việc." Diệp Thu liên tục xua tay.



"Tại sao? Không phải là anh sợ tôi đó chứ? Yên tâm tôi biết anh đang lo điều gì, chúng ta không dùng bữa trong nhà, tôi mời anh ra ngoài ăn, tôi còn có một số việc muốn nói với anh." Nhiễm Tinh Thần tức giận nói.



Đàn bà am hiểu nhất là biểu diễn, nhưng Tinh Thần làm bộ tức giận như vậy khiến cho Diệp Thu không đoán được nàng đang tức thật hay là giả, trước kia cũng được nàng trợ giúp nhiều lần, cùng nàng đi ăn cơm cũng là một việc nên làm.




"Được rồi. Không đề cập tới vấn đề đau đầu này nữa." Nhiễm Tinh Thần vừa cười vừa nói: "Nghe nói lần này Trầm Mặc Nùng tới Hồng Kông thu hoạch được không ít. Anh có thể làm trung gian giới thiệu giúp tôi một chút được không?"



"Với thân phận của Nhiễm Gia các cô, đi Hồng Kông còn sợ không có người nịnh bợ sao?"



Nhiễm Tinh Thần lắc đầu nói: "Có anh là rể của Lâm gia làm trung gian giới thiệu mới đủ phân lượng."



Diệp Thu nói: "Tôi có thể giới thiệu Tây Môn Hướng Đông cùng Tư Không Đồ với cô, thế nhưng có một số việc cô nên hiểu, phải bảo trì thế cân bằng."



"Yên tâm, loại trò chơi ngây thơ này tôi đã học xong từ bé rồi." Nhiễm Tinh Thần thấy Diệp Thu đã đáp ứng, liền vui vẻ nói.



Sau đó nàng nâng chén lên, nói: "Tôi mời anh một ly, đột nhiên tôi cảm thấy em gái tôi làm tiểu tình nhân của anh cũng không phải là một chuyện thiệt thòi gì."



Đang uống rượu, Diệp Thu thiếu chút nữa bị sặc, hắn nhìn Nhiễm Tinh Thần, rồi nói: "Không nên nói lời khó nghe như vậy. Chúng tôi thật tâm yêu nhau, cô có hiểu thế nào là tình yêu không?"



"Anh hiểu?"



"Đương nhiên, trên thân mỗi một người đều có một loại mùi vị, ở rất xa cũng có thể ngửi được. Nếu như là yêu thích loại mùiv ị này thì sẽ yêu mến đối phương, nó không phân biệt tuổi tác, biên giới, giới tính." Diệp Thu nói.



Nhiễm Tinh Thần chớp chớp hàng lông mi đẹp, nói: "Có loại thuyết pháp này sao?"



"Đúng." Diệp Thu gật đầu.



"Tại sao tôi cũng có thể ngửi được mùi trên người anh?"



"Mùi gì?"



"Mùi mồ hôi bẩn."