Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 723 :

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Phải biết rằng, trong đất nước Trung Quốc, họa sĩ giỏi nhất, một tác phẩm mới có thể bán được hai mươi vạn nhân dân tệ.



Mà những họa sĩ danh khí kém hơn một chút, án chiếu vào chất lượng của tác phẩm thì có thể bán được khoảng vài vạn hoặc là hơn chục vạn nhân dân tế.



Còn những người chưa tốt nghiệp như Bố Bố, lại không có ai biết đến tên tuổi, một tác phẩm bán được năm ba ngàn nhân dân tệ đã là giỏi lắm rồi, nhiều lúc, tác phẩm của bọn họ căn bản là không ai thèm hỏi tới.



Ai lại chịu móc vài ngàn nhân dân tệ ra để mua một tờ giấy lộn về làm gì chứ.



Vừa rồi khi Tề lão sư nói rằng tác phẩm của cô ta có thể bán được với giá cao, Bố Bố còn cho rằng là một vạn nhân dân tệ, cùng lắm là hai vạn.



Khi Tề lão sư nói tác phẩm này có thể bán được hai mươi vạn nhân dân tệ một bức, ngay cả bản thân cô ta cũng thấy rung động.



Không phải người mua bị điên thì cũng là Tề lão sư nói với cô ta rằng tác phẩm của cô ta đáng giá hai mươi vạn đồng một bức bị điên rồi.



"Là ai muốn mua?" Bố Bố nhướn mày hỏi. Cô ta có thể nhìn ra, vẻ mặt của Tề lão sư tuy kích động, nhưng vẫn chưa tới mức điên cuồng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Vậy thì chứng tỏ rằng, người mua là một kẻ điên?



"Trong phòng khách của hội quán. Người mua đã đợi lâu rồi, cũng muốn gặp mặt tác giả một lần. Cho nên tôi trên đường mới gọi điện thoại cho cô, giục cô ta nhanh một chút." Tề lão sư mặt mày tươi rói nói.



Tề lão sư làm tư thế mời, nói: "Đi, tôi dẫn cô đi. Dạng người mua như thế này phải chiêu đãi thật tốt. Bố Bố, lần này cô có thể phát tài rồi, sau này không được quên lão sư đâu đấy nhé."



Bố Bố gật đầu, Tề lão sư lòng hoa nở rộ,



Lưu Tường phất lên, sư phụ của hắn cũng chẳng phải là được thơm lây ư.



Hành lang triển lãm tranh Mặc Lâm Bác Nhã khá nổi tiếng ở Yến Kinh, không ít tác phẩm của đại sư đều được triểm lãm tại đây. Lần này tác phẩm của học sinh có thể được trưng bày tại đây, cũng là nhờ hiệu trưởng của học viện nghệ thuật có chút quan hệ.



Phòng khách của hội quán nằm ở bên trái nơi triển lãm, cách một bức tường, chính là dùng để cho hội quán bàn bạc chuyện buôn bán.



Tề lão sư đi trước đẫn đường, từ xa đã điều chỉnh lại một lần nữa da thịt của phần mặt, lộ ra nụ cười vừa phải nhất, nhiệt tính nói với một nữ nhân đang ngồi trên sa lông uống trà: "Giám đốc Tô, rất xin lỗi đã để cô đợi lâu. Người mà cô muốn gặp tới rồi. Cô ấy tên là Bố Bố, chính là tác giả của hai bức tranh "Chiêc gương" và "Lửa rừng"."



Tề lão sư chỉ vào nữ nhân tóc uốn quăn, mặt mày xinh đẹp, ăn mặc rất thời trang ở trước mặt, nói: "Bố Bố, đây là giám đốc Tô."



"Giám đốc Tô, xin chào." Trong lòng Bố Bố có chút kinh ngạc.



Cô ta cho rằng người chịu móc ra hai mươi vạn mua tranh của mình nếu như không phải là điên thì khẳng định là có ý đồ gì khác. Hoặc là môn sinh của gia gia, hoặc là đệ tử của Trần Hoài Ân thúc thúc, còn có một loại khả năng, đó chính là thuộc hạ của cha mình. Nhưng nữ nhân xinh đẹp ở trước mặt này cô ta không thấy quen một chút nào, trước giờ cũng chưa hề có một chút quan hệ nào. Cô ấy vì sao lại chịu bỏ ra bốn mươi vạn để mua hai bức tranh của mình?




"Thế chẳng phải là quá đắt ư? Đầu không làm việc à?"



"Một sinh viên còn chưa tốt nghiệp mà có thể bán tranh với giá như vậy? Không phải là thổi phồng lên chứ?"



"Mặc kệ thổi phồng hay không. Đây là người đứng ra tổ chức cung cấp tin mới cho chúng ta đó. Phải nắm lấy ngay."



"Yên lặng một chút, mọi người yên lặng một chút." Trần hiệu trưởng dùng micro gào lên, nhưng ký giá đó cũng chẳng buồn để ý, bên trong hội trường ồn như cái chợ vỡ.



"Chúng tôi đã thương nghị với tác giả rồi, án chiếu theo lời hứa từ trước, tám mươi vạn nhân dân tệ tiền bán hai bức tranh này toàn bộ cấp cho khu vực bị thiên tai. Hiện tại, chúng tôi có mời học sinh Bố Bố của trường đại học Thủy Mộc và người mua hai bức tranh là nữ sĩ Tô San lên bục."



Bố Bố và Tô San cùng nhau lên bục, hai đại mỹ nữ đứng cạnh nhau, khiến cho ánh sáng ở dưới bục như mờ đi.



"Tô tiểu thư, xin hỏi, cô vì sao lại mua hai tác phẩm của một học sinh chưa tốt nghiệp với giá cao như vậy? Phải biết rằng, với giá đó hoàn toàn có thể mua tác phẩm của danh gia trong nước."



"Từ góc độ cá nhân mà noi, tôi rất thích hai tác phẩm "Chiếc kính" và "Lửa rừng" này. Bởi vì ý tưởng của nó rất hay. Chủ đề của "Chiếc kính" biểu hiện sự suy ngẫm lại những gì đã qua, còn chủ đề mà "Lửa rừng" biểu hiện là hư vô, sau khi "Lửa rừng" cháy qua tất cả chỉ còn là trống không. Nhìn chúng, tôi có thể nghĩ tới rất nhiều thứ.



"Từ giá trị sưu tầm mà nói, tôi cũng có lý do đồng dạng để mua chúng. Tác phẩm vẽ đẹp rất thường thấy, nhưng tác phẩm có chủ đề, có chiều sâu thì lại hiếm có. Họa sĩ trong nước đều tiến vào con đường sai lầm, moi người đều chăm chỉ luyện thập công phu cơ bản, luyện thủ pháp cho thật lão luyện. Nhưng lại mất đi năng lực suy ngẫm và năng lực sáng tạo. Tranh của bọn họ rất đẹp, nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi."



"Cho nên, Danh dương thiên hạ của chúng tôi muốn mua những tác phẩm tranh của những người mới có tiềm lực, sau này, chúng tôi nghĩ chúng sẽ mang lại cho chúng tôi lợi nhuận khả quan."



"Bố Bố tiểu thư, tranh của cô bán được với giá cao như vậy, cô có suy nghĩ gì không?"



"Tôi rất kích động." Bố Bố thản nhiên đối mặt với giới truyền thông ở dưới đài. Thầm nghĩ thì ra cô ta là Danh Dương Thiên Hạ.



"Tất cả tiền lần này kiếm được đều hiện cho khu vực bị thiên tai, cô có cảm thấy đau lòng không?"



"Có chứ, nhưng đó là những gì tôi nên làm." Bố Bố nói.



Dưới bục vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, còn có những tiếng cười hiểu ý.



"Còn có một tin tức để nói với mọi người, khi Tô San nữ sĩ mua hai bức tranh này, còn có một vị khách thần bí cũng nhìn trúng "Chiếc kính" và "Lửa rừng", hơn nữa còn trả giá không nhỏ."



Dưới bục lại xôn xao.



Ưng phó xong với đám ký giả, Bố Bố và Tô San cùng nhau bước ra ngoài.