Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 727 :

Ngày đăng: 02:37 19/04/20


Nữ quản lý ôm hai chai Vodka có nồng độ cao vào cửa, thấy Hàn Ấu Lăng quỳ, liên lộ vẻ khiếp sợ.



Phanh!



Một tiếng giòn tan vang lên, chai rượu trên tay đồng thời rơi xuống đất, nện xuống mặt thảm tơ dày ở trong sương phòng, nhưng vẫn không thay đổi số phận bị vỡ tan tành của nó.



"A. Thật xin lỗi. Thật xin lỗi". Nữ quản lý kinh hoàng mà quỳ xuống, lấy tay nhặt mấy miếng thủy tinh vỡ kia, không cẩn thận cắt vào tay, máu đỏ vội trào ra. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



Phong Tử liền nhíu mày.



Rượu đợi cả ngày còn chưa chạm miệng, đã bị ngươi ta làm rơi. Hơn nữa, ở trong mắt gã, lãng phí rượu là một chuyện không thể tha thứ.



Khoát tay, nói: "Cô đi ra đi".



"Dạ. Dạ". Nữ quản lý đáp ứng, bước vội ra ngoài.



Bầu không khí trong sương phòng thật sự quá nghiêm trọng khiến bốn chân nàng cứng ngắc, hô hấp cũng khó khăn.



Người quỳ chính là Hàn Ấu Lăng đó.



Nhân vặt đứng đầu Tô Hàng, gã cũng có đối tượng để quỳ sao? Trước kia, đều là ngươi khác quỳ trước mặt gã.



Nữ quản lý nhớ tới người đàn ông bị mình ngăn cản không chịu để bọn họ tiến vào, vừa xông vào trong, vừa xin lỗi mình.



Hắn có đôi mắt trong trẻo và nụ cười ấm áp, giọng nói dịu dàng dễ gần, là một ngươi đàn ông khiến người ta ngưỡng mộ.



"Hắn là ai nhỉ? Sao có thể bá đạo như vậy chứ?"



Không chỉ nữ quản lý bị cảnh này làm cho tay chân luống cuống, phạm sai lầm liên tiếp. Mà bọn công tử ca Tô Hàng nâng Hàn Ấu Lăng làm thủ lĩnh, xem gã là thần tượng càng đầy vẻ kinh ngạc, lộ vẻ không tưởng tượng nổi.



Thật mất mặt!


Diệp Thu khoát tay, vừa cười vừa nói: "Được rồi Ngụ Thư, em cũng đừng mắng Ngụ Ngôn. Trẻ con nói không cố kỵ. Anh biết nàng là vô tâm. Tất cả mọi người là người một nhà, không cần nói cố kỵ thế này thế kia. Anh mặc dù học chiêu dùng rượu tước binh quyền của Triệu Khương Dân, chẳng lẽ các em cũng thật cho anh là đế vương sao? Anh không có số này đâu".



Trong lòng Tống Ngụ Thư cảm động, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nó nơi nào còn là trẻ con chứ? Anh cứ che chở cho nó. Quên đi, các người nói chuvện đi, em đi ngủ".



Cũng không quản hai người sau đó có hoạt động gì, Tống Ngụ Thư ngáp một cái, từ ghế sa lon đứng dậy, điệu đà đi lên lầu.



Thấy Diệp Thu nhìn về phía cài mông vểnh cao dưới lớp váy ngắn của chị mà ngẩn người, Tống Ngụ Ngôn liền đi về phía chỗ ngồi của Diệp Thư, dùng cái chân trắng phau đá vào đùi Diệp Thu, ánh mắt giảo hoạt nói: "Chị có phải rất gợi cảm không?"



"Ừ!". Diệp Thu thành khẩn gật đầu.



Hắn biết, bây giờ đáng nên kiên quyết lắc đầu, nói: "Chẳng gợi cảm chút nào. Làm sao bằng một phần mười em chứ?"



Nhưng mà, hắn thật sự không có cách gì lừa gạt mình.



"Anh có muốn chị ấy không?"



"Hả?"



"Muốn cũng không được. Anh nhất định phải muốn em trước mới được". Tống Ngụ Ngôn giương nanh múa vuốt mà nhào tới.



Vào lúc Diệp Thu mở thắt lưng nhỏ của nàng, hôn hít lung tung trong ngực nàng. Tống Ngụ Ngôn vừa rạng đùi, vừa thở hổn hển nói: "Anh lâu như vậy không tới, phía dưới của em cũng sắp mọc cỏ dài rồi. Diệp Thu, em cảnh cáo anh. Lần sau còn mấy tháng không tới thăm em, em không cắm anh mấy cái sừng mới lạ".



"A" "Đau" "Nhẹ chút" "Người ta chỉ nói đùa thôi mà".



Hai người ở trên ghế sa lon trong phòng khách, đấu đến không biết trăng sao.



Thật lâu sau.



Theo một tiếng rên rỉ thật dài, thân thể Tống Ngụ Ngôn mềm như bún.



Lông mi cong dài chớp chớp, vô cùng quyền rũ nói: "Em đủ rồi. Anh đi tìm chị đi. Nếu không, chị ấy sẽ trách em không nói nghĩa khí chị em".