Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 84 : Trung y thánh thủ

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Diệp Thu bị Lâm Bảo Nhi kéo vào khuê phòng của Đường Quả, thấy Đường Quả không đau không ốm nhưng khuôn mặt lại đỏ bừng ngồi ở trên giường, nhìn thấy hắn đến mà cũng không liếc mắt, nhưng chuyển hướng nhìn về phía ti-vi, khi nhìn thấy trên màn hình ti-vi đang chiếu cảnh hai ông bà cụ vừa nhảy vừa hát tặng nhau lễ vật... ư hử cời khanh khách, Diệp Thu cảm thấy tình hình có vẻ không ổn.



Trước đây đã lâu tin tức trên mang có đưa tin một thiếu niên anh tuấn bị một đám phú bà giàu có thay phiên nhau xxx cho đến chết, lẽ nào những nữ nhân giàu có đều có sở thích luân phân, các nàng cũng muốn xxx oo với mình?



" Lương kiếm" đã nói với chúng ta, trên đường hành hiệp người mạnh thắng. Làm nam nhân thà rằng chết trận, không thể bị hù chết. Diệp Thu đường đường là một nam nhi thân cao bảy thước so có thể bị hai đứa trẻ xấu xa này hù chết?



Khi đang suy nghĩ có nên nằm xuống mở hai chân ra nói đến đây đi, thì Lâm Bảo Nhi lại đẩy hắn một cái, nói: " Này, sao ngươi lại giống như cái đầu gỗ vậy? Đây ở đây ngây ngốc mãi?"



Có ý gì? Nàng nói mình không được ngây ngốc đứng ở chỗ này? Như vậy có phải là bảo mình hành động hay không?



Diệp Thu nhìn Đường Quả, lại nhìn Lâm Bảo Nhi, từ đầu đến chân, khuôn mặt rất xinh đẹp, vóc người nở nang, sau khi thẩm tra tỉ mỉ lại một lần nữa cùng một phen tiến hành giãy dụa đấu tranh nội tâm, cuối cùng quyết định hạ thủ với Lâm Bảo Nhi đầu tiên.



Diệp Thu vẫn muốn biết, nếu như bộ ngực của Lâm Bảo Nhi thiếu đi sự rằng buộc của áo lót đặc biệt xuất hiện trước mặt mình thì tình cảnh lúc ấy sẽ đồ sộ đến thế nào.



Nói thật, Diệp Thu cảm thấy mình ở phương diện này có một chút rất biến thái. Tuy rằng hắn từ các bộ phim lớn nhỏ hay không lớn không nhỏ xem đủ các loại tình huống, mắt thấy một đôi nam nữ xa lạ hoặc không xa lạ phải gặp mặt rồi quen biết sau đó là ve vãn cuối cùng mới đến quá trình đánh gục, khi thực sự có một cơ hội như thế, hắ đột nhiên có chút không biết nên làm thế nào.



Bước đầu tiên phải làm cái gì?



Đúng rồi. Uống rượu trước. Trên ti-vi đều là diễn như vậy.



Diệp Thu đã từng đi vào phòng của Đường Quả, biết được trong phòng có một cái tủ rượu nhỉ, bên trong để không ít rượu vang đỏ vẫn còn chưa mở. Trực tiếp tiêu sái đi đến, sau khi ngắm nhìn. Lập tức lựa chọn một chai khiến người ta có thể bị say hơn nữa còn có tác dụng giống như là thôi tình, tiện tay cầm lấy ba chiếc ly chân dài rồi đi tới trước mặt bàn.



" A, ngươi mở rượu vang đỏ để làm gì?" Lâm Bảo Nhi hiếu kỳ hỏi.


" Có." Khi Diệp Thu xuất môn, lão già đã tặng hắn một bộ ngân châm, nhưng lại để ở căn phòng nhỏ hắn đang ở.



" Vậy nhanh đi lấy đi." Đường Quả nói.



" Ngươi nói cho ta biết là để ở đâu, ta đi lấy." Lâm Bảo Nhi nói. Diệp Thu nói nơi mình để ngâm châm, Lẫm Bảo Nhi lạch bạch chạy xuống lầu. Chỉ cần có náo nhiệt để mà xem, nàng cực kỳ chịu khó.



Trong phòng chỉ còn lại hai người Diệp và Đường Quả, bầu không khí thoáng cái trở nên vi diệu. Vốn Đường Quả còn làm bộ không thèm để ý, có thể bởi vì nghĩ đến chuyện tiếp theo, cảm thấy mặt đỏ tía tai. Len lén liếc nhìn Diệp Thu, nhìn thấy hắn cũng đang nhìn qua bên này, lập tức kinh hoảng quay đầu đi, đem sự chú ý từ trên người Diệp Thu qua màn hình ti-vi.



Sau khi xoay chuyển lại cảm thấy bất bình và tức giận, mình là người thuê hắn, hắn chỉ làm một tiểu bảo tiêu của mình, vì cái gì mình phải tránh né ánh mắt của hắn?



" Này, sau khi uống rượu tay cầm châm của ngươi có run lên không?" Đường Quả đột nhiên nói.



" Cái gì?" Diệp Thu không ngờ tới Đường Quả lại đột nhiên nói như vậy, ngẩn người một lúc mới nói: " Sẽ không."



" Vậy được. Cho ta ly rượu." Đường Quả nói.



Diệp Thu đi qua đổ hai ly rượu, một ly đưa cho Đường Quả, không ngờ Đường tiểu thư bình thường không sợ trời không sợ đất lúc nhận rượu từ tay mình lại không dám nhìn mặt mình, Diệp Thu trong lòng cười thầm, vẻ mặt lại không thay đổi chút nào, tựa vào chiếc bàn từ từ thưởng thức rượu ngon do Đường Quả cất giấu.



Một lát sau, Lâm Bảo Nhi mới cầm hộp châm đi lên trên lầu, đẩy cửa phòng lại nhìn thấy Diệp Thu và Đường Quả đều đang cầm một lý rượu để uống, giảo hoạt cười rộ lên: " Ôi, ta có phải đi hay không đây? Không ngờ ta đi có một lúc mà các ngươi đã bắt đầu tán tỉnh nhau."



" Xem ra ta không xé rách cái mồm thối của ngươi thì không được." Đưởng Quả vốn có chút chột dạ, nghe thấy Lâm Bảo Nhi trêu trọc thì càng tức giận, trừng mắt hung hăng nói.



Diệp Thu buông chén rượu xuông, nhận lấy hộp châm ở trong tay Bảo Nhi, lại bảo Đường Quả tìm hộp cấp cứu ở trong nhà, tìm rượu sát trùng bắt đầu tiêu độc.