Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 97 : Long Nữ

Ngày đăng: 02:30 19/04/20


Lam Khả Tâm vừa rồi chứng kiến sự cuồng vọng của Diệp Thu, giống như lần gặp mặt trên xe lửa ngày đó. Thế nhưng ngày đó Diệp Thu sắc bén mà so sánh với ngày hôm nay quả thực chỉ đáng gió nhẹ mưa phùn mà thôi. Không ngờ Diệp Thu bạo phát lại kinh khủng như vậy, một cỗ khí tức bá đạo như thiên hạ to lớn từ trong thân thể cùng trái tim hắn xé rách ra ngoài.



Lần thứ hai gặp mặt Diệp Thu, Lam Khả Tâm vẫn có cảm giác không đúng. Dáng vẻ của hắn không thay đổi, nhưng tính cách thay đổi. Bình thường trầm mặc ít nói, nhẹ giọng không tức giận, bình thường bị người khác trêu đùa cũng không tức giận. Nhưng Diệp Thu như vậy làm lòng Lam Khả Tâm thấy không được tự nhiên, không phải, đó không phải là Diệp Thu chân chính.



Hiện giờ nàng đã hiểu rồi, Diệp Thu kiềm chế chính mình. Tuy rằng không biết bởi vì nguyên nhân gì mà hắn phải làm như vậy, nhưng làm cho Lam Khả Tâm rất là đau lòng. Kỳ thực hắn không cần phải làm như vậy.



Thấy Diệp Thu mặt âm trầm đánh Lôi Đạt bay ra ngoài, chân phải lại một lần nữa giẫm lên người Tạ Chí Viễn. Lam Khả Tâm tưởng muốn khóc. Không biết chuyện gì xảy ra, hay là khóc. Có thể bởi vì Diệp Thu rốt cuộc có thể thể hiện bản thân mình, có thể bởi vì nhìn thấy chuyện anh hùng đánh ác nhân mà mừng quá muốn khóc chăng.



Những sinh viên khác rùng mình, ngay cả thở lớn cũng không dám. Cái gì mà tỷ thí luận bàn à, liều mạng thì có. Có một vài nữ sinh thấy khóe miệng Tạ Chí Viễn chảy máu, còn bị Diệp Thu dằn vặt như vậy, che mắt không dám nhìn nữa. Nhưng hình tượng ác ma Diệp Thu đã ghi tạc trong lòng bọn họ rồi.



Lôi Đạt lúc ngã trên mặt đất nghĩ thầm, thế giới này thực sự điên cuồng. Sinh viên giận dữ mà đánh cả huấn luyện viên, Diệp Thu là người thứ nhất.



Lôi Đạt nghĩ, ta làm lính nhiều năm như vậy rồi? Sao lại bị một đệ tử đánh văng ra? Thật mất mặt quá.



"Lôi huấn luyện viên, cậu không sao chứ?" một đôi bàn tay to có lực đỡ Lôi Đạt đứng lên.



"Không có việc gì, chào xếp." Lôi Đạt vừa nhìn lại không ngờ lại là thủ trưởng của mình, cũng cố gắng chịu đựng đau đớn, đứng lên nghiêm cẩn cúi chào.



"Lôi huấn luyện viên, có chuyện gì thế? Học sinh này cậu biết không?"



"Báo cáo xếp, biết à, bọn họ đều là tân binh của tôi." Lôi Đạt sắc mặt xấu hổ nói, phỏng chừng lần này quân huấn kết thúc thành tích khảo hạch của gã khẳng định là xếp cuối mất thôi.



"Sinh viên kia tên là gì?" Cấp trên nói.



"Báo cáo trưởng quan, Diệp Thu."



Lão nhân ở bên cạnh nghe thấy câu trả lời của Lôi Đạt, trực tiếp đi tới nơi Diệp Thu đang đứng. Vài sinh viên khác đã sợ hãi chạy ra xa, cho nên con đường trước mặt hắn rất thông suốt.



"Diệp Thu, khoan dung độ lượng một chút, hắn không phải là đối thủ của cậu." Lão nhân cười nói.



Diệp Thu đã sớm nhìn thấy nhóm người này tới. Đồng thời vừa quan sát trận đấu vừa suy đoán thận phận lão nhân này. Nghĩ thầm, lão nhân này không phải tìm mình tính nợ chứ? Nhân vật lớn nào cũng không thích mất mặt, huống chi là do mình mà rơi vào trong hồ nước.



Nghĩ như vậy, Diệp Thu đánh Tạ Chí Viễn càng thêm hăng say, say này bị trục xuất khỏi bộ độ, cũng có cơ hội đánh một trận đã tay.



Nghe được khẩu khí đầy thương lượng của lão nhân, Diệp Thu có chút hơi kinh ngạc nói rằng: "Bởi vì hắn không phải là đối thủ của ta, ta mới đánh hắn, mà không phải là ta nằm trên mặt đất thay cho hắn."



Lão nhân thiếu chút nữa bị Diệp Thu nói làm chọc cười, phất tay nói: "Được rồi, được rồi, dừng lại đi, ta có điều muốn nói với cậu."



Diệp Thu cũng không phải người ngu, lúc này đang chuyển biến tốt nên dừng thôi. Chọc giận lão già kinh khủng này thật không dễ ứng phó. Nghĩ vậy hắn dừng chân đi theo lão nhân kia.



Lão nhân nhìn Tạ Chí Viễn đang nằm trên mặt đất nói rằng: "Đưa người bị thương tới viện quân y, những người tham dự chuyện này xử lý nghiêm khắc. Đưa kết quả xử lý cho trường."



Lập tức có đưa Dương Nhạc cùng Tạ Chí Viễn đi. Lý Đại Tráng cùng Lam khả Tâm lo lắng cho thương thế của Dương Nhạc, lại lo lắng Diệp Thu có phiền phức. Diệp Thu khoát tay với bọn họ, ý bảo bọn họ nhanh rời khỏi nơi này. Nếu thật sự có phiền phức, một mình mình càng dễ rời đi. Nếu như liên lụy tới bọn họ thì không xong rồi.



Thấy Diệp Thu có ý ra hiệu, hai người lúc này mới rời đi tới viện quân y cùng với Dương Nhạc.



Đợi đoàn người vây xem rời đi hết, lão nhân mới nhìn Diệp Thu nói: "Cậu đi theo ta."



Lão nhân xoay người rời đi. Diệp Thu cũng không có vấn đề gì, cười cười với Lôi Đạt và mấy người đang lo lắng nhìn hắn. Theo lão nhân đi vào bên trong quân doanh.



Quân doanh phân làm ngoại vì và nội tầng, binh lính bình thường đều ở ngoại vi cả. Mà nội tầng cũng do các tiểu lâu tinh xảo cấu thành. Tới một khu nhà không có biển số, cảnh vệ mở cửa, lão nhân cũng không bắt chuyện với người khác đi thẳng vào trong. Diệp Thu do dự một lát rồi cũng tiến vào, đồng thời còn có Uông Dương cùng Diệp Hổ tiến vào trong, những người khác đều tự động đứng ngoài canh gác.



"Tiểu Trần, bảo lão Long cùng lão Vệ gọi điện thoại cho ta. Nói với bọn họ ta có việc muốn thương lượng với bọn họ." Lão nhân nói với viên cảnh vệ đang pha trà.



"Vâng, thủ trưởng." Viên cảnh vệ nhanh nhẹn bày trà xong nhanh chóng chạy ra ngoài gọi điện thoại.



Lão nhân lúc bưng chén muốn uống trà mới phát hiện lão còn chưa mời những người này ngồi xuống, đám người đứng ở một chỗ như bị đóng đinh vào đất vậy. Chỉ chỉ lên sô pha, vừa cười vừa nói: "Làm sao vậy? từ khi nào các cậu khách khí thế? Ngồi đi."



"Lãnh đạo không lên tiếng, chúng tôi làm sao dám ngồi." Uông Dương cười cười nói. Nói vài câu vui đùa với lãnh đạo cũng không ảnh hưởng tới toàn cục đi, nếu như không hiểu tôn ti trật tự, không chừng sau này chỉ còn một đôi giầy không cũng không biết chừng. Vô luận vào lúc nào cũng phải bảo trì tôn kính với lãnh đạo, Diệp Thu cũng ngồi xuống ghế sô pha nhưng hơi cách xa lão nhân một chút, như vậy khả dĩ tránh được tầm nhìn của lão nhân, không cho lão vừa ngẩng đầu là nhìn thấy mặt mình. Nhưng chính trốn ở nơi này nhìn thấy khuôn mặt đầy tử khí của lão nhân, nghĩ thầm, nhân vật lớn như vậy, sao lại để cho mình ném vào trong ao cơ chứ?




Diệp Thu xoay người, nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt hài lòng nở nụ cười.



"Tiểu Bạch, đã lâu không gặp rồi."



Tiểu Bạch cũng vui vẻ như thế, vội vàng đưa tới một thủ thế.



"Ha ha, ta cũng nghĩ tới ngươi, khổ cực cho ngươi rồi." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Lần này thực sự là vô tình thành ấm à. Hắn vốn không ngờ có người định bất lợi với Trầm Mặc Nùng, chỉ là chuyện Đường Quả bị bắt cóc vẫn là một bóng ma trong lòng hắn, cái uy quốc nữ nhân kia xuất hiện càng làm hắn cảm thấy có một thế lực cường đại đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Đường Quả cùng Lâm Bảo Nhi đã an toàn, Đường Bố Y cũng có rất nhiều bảo an thân thủ hoàn mỹ bảo hộ, mà duy nhất chỉ có Trầm Mặc Nùng là không có ai chiếu cố tới.



Diệp Thu đối với nữ nhân ưu nhã này cực kỳ hảo cảm, huống chi thân thể nàng còn sinh ra một mùi hương thơm tự nhiên rất mê muội. Diệp Thu hi vọng nàng không bị tổn thương. Hắn đã dặn dò Tiểu Bạch lưu ý an toàn cho Trầm Mặc Nùng. Giả như không có an bài chuyện đó, Trầm Mặc Nùng hiện giờ rơi vào hoàn cảnh gì chỉ sợ không thể tưởng tượng nổi.



Tiểu Bạch xua tay ý nói không cần cảm tạ, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng đưa ra một loạt thủ thế, nhưng là giải thích chuyện gì đó.



Diệp Thu nở nụ cười, nói: "Ta hiểu rồi, việc này không trách ngươi được. Trước đây ta phản đối ngươi giết người bởi vì có những người không đáng chết, nhưng có những người chết cũng không hết tội."



Nghe thấy Diệp Thu nói như vậy, tiểu Bạch có chút khẩn trương lúc này mới trầm tĩnh lại.



Thấy vẻ mặt vui vẻ của Tiểu Bạch, Diệp Thu trong lòng có chút trầm xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Tiểu Bạch, nói rằng: "Ngươi có hận ta không?"



Tiểu Bạch vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vội vàng lắc đầu.



"Chỉ hy vọng ngươi cũng đừng hận lão đầu tử, kỳ thực lão đã cho ngươi cơ hội. Lần này, ngươi không nên trở về." Diệp Thu thanh âm trầm thấp nói.



Có đôi khi, hắn cũng không rõ lão đầu tử làm là sai hay đúng, vì bản thân mình mà hi sinh nhiều người như vậy sao?



Trong mắt Tiểu Bạch hiện lên sát khí, nhưng vẫn kiên quyết gật đầu, bởi vì Diệp Thu nói như vậy thì hắn sẽ làm như vậy.



"Long nữ đâu?" Nhớ tới nữ nhân điên cuồng kia, Diệp Thu cười rộ lên: "Nghe nói nàng ta cùng ngươi tới?"



Tiểu Bạch gật đầu, lần này không dùng động tác tay biểu thị gì.



"Người đâu?"



Sau khi thấy thủ thế của tiểu Bạch, Diệp Thu nở nụ cười. thật đáng thương cảm, mới hơn chục tuổi đầu rồi, còn bị một đám thiếu nam ngây thơ, điên cuồng truy tìm. Thật vất mới tới được Yến kinh, không ngờ người theo đuổi từ các nơi chạy tới nhiều. Người bị sợ tới chạy chối chết, đám người kia quả thật là tin tức linh thông.



Long nữ, là con gái của Sa Kiệt La Long Vương, trí tuệ thông minh, như lời chư phật đã nói



Nữ nhân có thể thành phật, lại bị người có hình dạng hơn mười tuổi hấp dẫn. Diệp Thu không kìm được lòng mà sờ sờ lên mặt mình, nghĩ thầm, ái tình quả nhiên không quan hệ với tuổi tác.



Điều kiện tiên quyết là, ngươi cũng phải đủ đẹp trai như ta vậy.



Diệp Thu ở trên mái nhà một lúc, nhìn cửa sổ phòng Trầm Mặc Nùng vẫn sáng. Uống thuốc xong nàng phải ngủ mới đúng, sao lại không chịu nghỉ ngơi?



Diệp Thu không có suy nghĩ nhiều, trở lại phòng nhỏ, thu dọn một chút rồi đi tắm rửa. Từ trong quân doanh đi ra ngoài thế nhưng không có xe đi lại, hắn cùng Dương Nhạc đi bộ nửa ngày trên đường cao tốc, rồi lại lập tức chạy tới tập đoàn Đường thị báo cáo cho Đường Bố Y, nên bây giờ có chút mệt mỏi.



Vừa đổ nước lên người, chuẩn bị tắm rửa, ở cửa liền truyền tới tiếng đập cửa vang vang: "Diệp Thu – Diệp Thu."



Diệp Thu mặc áo ngoài chạy ra hô: "Chuyện gì xảy ra thế?"



"Gia gia ta bị bệnh, ta phải về Tô Hàng gấp – ngươi có thể đi cùng ta không?" Trầm Mặc Nùng rất quý gia gia mình, nghe tin tức này khuôn mặt không còn vẻ ưu nhã ổn trọng nữa, vẻ mặt sốt ruột lo lắng nói.



Diệp Thu thấy Trầm Mặc Nùng an toàn mới yên lòng nói rằng: "Đi, ta đi cùng cô qua đó --- cô không cần phải thay đổi quần sao sao?"



Trần Mặc Nùng vội vàng nên bộ ngực nửa kín nửa hở, lại mặc một bộ quần áo ngủ bởi vì vừa chạy quá mạnh cho nên phần thịt trước ngực nhảy lên nhảy xuống kịch liệt. Thảo nào Lâm Bảo Nhi bảo Trầm Mặc Nùng có bộ ngực lớn nhất, quả nhiên không sai.



"A" Trầm Mặc Nùng vẻ mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn Diệp Thu, che ngực chạy lên trên tầng, lưu lại một khoảng lưng vô hạn xinh đẹp cho Diệp Thu.



"Trừng mắt nhìn ta làm gì ta cái gì? Ta có ý tốt nhắc nhở cô không có mặc..." Diệp Thu đưa tay xuống phía dưới thấy tiểu bảo bối còn dính một chút bọt lẩm bẩm nói: "Thì ra ta cũng không mặc quần áo."