Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 10 : Tạm biệt, Chris…

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Lâm Dật Phi của hiện tại có kỹ thuật có kinh nghiệm, nhưng sức mạnh và cơ thể lại không phối hợp được với nhau.



Mà Chris của hiện tại, kỹ thuật không đủ tốt, cũng không có kinh nghiệm như Lâm Dật Phi, tuy rằng mỗi lần đều thua dưới kiếm Lâm Dật Phi nhưng luôn tiến bộ với một tốc độ đáng kinh ngạc, mỗi một kiếm đều khiến người xem phấn khích vô cùng.



Thỉnh thoảng sẽ có những đường kiếm làm người khác hoảng sợ, khiến mặt Lâm Dật Phi nóng lên.



Ngày đó, bọn họ cởi trang phục đấu kiếm ra cùng nằm trên cỏ ngẩn người ngắm hoàng hôn.



“Dật Phi, cậu rèn luyện thân thể tốt một chút không được sao.” Chris thản nhiên nói.



Lâm Dật Phi xoay người, ngáp một cái, “Mặc kệ nó, tớ lười.”



“Cậu không muốn làm quán quân thế giới hay sao?”



“Tớ…” Lâm Dật Phi nhướng mày, lúc trước vì để chuẩn bị cho cuộc thi Olympic nên Chris đã đến Washington cùng với vị huấn luyện viên mà cậu rất kính nể, khi ấy anh còn khăng khăng đòi thay huấn luyện viên nhưng rốt cuộc vẫn không thay, mà chưa ở Washington được mấy ngày, Chris đã xảy ra chuyện, “Tớ không muốn làm quán quân thế giới.”



“Vì sao?” Chris là một người rất ít đặt câu hỏi.



Lâm Dật Phi bỗng nhiên ngồi xuống, “Chris, sau này cậu nhất định sẽ trở thành quán quân cuộc thi đấu kiếm Saber của thế vận hội Olympic. Tớ sẽ là người bồi luyện của cậu.”



(*) Bồi luyện cũng như làm đối thủ, nhưng mục đích là để người kia tiến bộ chứ không phải là phân thắng thua



“Nhưng tớ lại muốn cậu làm đối thủ của tớ.”



“Hả?” Lâm Dật Phi nhướng mày, “Tớ không muốn làm đối thủ của cậu chút nào.”



Cậu không biết rằng từ lần đầu tiên gặp cậu trên sân đấu, đôi mắt cậu sắc bén biết bao, tựa như muốn phân cách ra hai thế giới riêng biệt của hai ta.



“Nếu như thế, cậu sẽ không còn quan tâm đến tớ.”



Đúng lúc này có xe lửa chạy qua, âm thanh xình xịch lấn át tất cả, Lâm Dật Phi nghiêng đầu nhìn Chris, “Cậu nói cái gì?”


Nhìn ra ngoài cửa sổ, dì Lynn cũng đã đến, đứng dưới lầu do dự không biết có nên đi lên hay không.



Lâm Dật Phi chỉ ra ngoài cửa sổ, “Chris, cậu có hiểu không? Chúng ta chỉ mới mười hai tuổi thôi. Điều này có nghĩa là gì?”



Chris vẫn không nói lời nào nhìn Lâm Dật Phi.



“Nghĩa là cuộc đời của chúng ta chỉ mới bắt đầu thôi, nghĩa là chúng ta có thể hoàn thành rất nhiều chuyện mà chúng ta chưa hoàn thành và muốn hoàn thành, nghĩa là chúng ta vẫn chưa đủ mạnh mẽ để đối mặt với vận mệnh.” Lâm Dật Phi vươn tay nâng mặt Chris lên, từ giây phút đầu tiên trông thấy Chris, anh đã rất mạnh rồi, tạo cho người khác cảm giác phải ngước đầu nhìn. Mà một lần trùng sinh này, Lâm Dật Phi có thể ở bên cạnh anh vào lúc anh phân vân nhất đau khổ nhất, cậu đã thấy  thỏa mãn lắm rồi.



“Xem ra đã đến lúc cậu nên đi rồi.” Lâm Dật Phi xuống giường, nắm tay Chris ra mở cửa, đi xuống lầu, “Ngẩng đầu lên, đừng để ngài Ozbourn khinh thường cậu. Hãy nhớ phải để dì Lynn cảm thấy con dì là một đứa trẻ đáng để dì tự hào.”



Ánh sáng dần hiện trên bầu trời, mang theo sắc thái nhàn nhạt chiếu sáng cả một vùng.



Ngài Ozbourn xuống xe đi đến, trông thấy Chris bước đến trước mặt hắn với vẻ mặt kiêu căng.



“Tôi không có quyền lựa chọn ba tôi là ai.”



“Nhưng ba cam đoan ba sẽ là người cha tốt.” Ngài Ozbourn vốn muốn vỗ vai Chris nhưng bị anh nghiêng người né tránh.



“Tôi chỉ mới mười hai tuổi, không thể kháng cự vận mệnh của tôi.”



“Con có vận mệnh mà người khác không có, con là đứa con của trời, con là con ba nên con có tất cả những thứ người khác có lẫn không có.” Ngài Ozbourn cười đầy tự tin.



“Đừng vọng tưởng có thể thao túng tất cả mọi chuyện của tôi.” Chris vượt qua hắn, đi thẳng về phía dì Lynn, đỡ cô ngồi vào xe.



Ngài Ozbourn hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Lâm Dật Phi đang đứng dưới lầu, sau đó cũng xoay người ngồi vào trong xe.



Bóng chiếc xe xa dần rồi biến mất ở cuối đường.



Lâm Dật Phi mỉm cười.



“Tạm biệt, Chris.”