Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 13 : Cậu chủ

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Hôm sau rời giường, Lâm Dật Phi dẫn Mạn Mạn đến trường. Mạn Mạn rất ít nói, chỉ có mình Lâm Dật Phi giải thích với cô nàng những tuyến xe buýt và tình hình trường học. Mạn Mạn không cùng lớp với cậu. Nhưng khi cậu vào đến lớp thì trông thấy Mark đá lông nheo với cậu, “Ha ha, Lâm, cái cô bé người Trung Quốc lúc nãy có phải là bạn gái của cậu không?”



Lâm Dật Phi liếc mắt xem thường, “Đó là con gái của bạn ba tớ, cũng như em gái tớ vậy.”



Mark không thấy thú vị chút nào, nói: “Người Trung Quốc các cậu cứ luôn thẹn thùng.”



Mặc kệ thế nào, nhờ Mark, Lâm Dật Phi dần được các học sinh khác tiếp nhận. Tuy rằng lúc đầu khi họ thấy Mark cùng Lâm Dật Phi nói chuyện đều rất kinh ngạc, nhưng khi tới cuộc thi giữa kỳ, bọn họ ai cũng muốn nhờ Lâm Dật Phi giảng bài giúp nhưng không biết nên mở lời thế nào, mà Mark thì cực kỳ nhiệt tình nhận trọng trách, rất nhanh những bạn học trong lớp đều quen thuộc với cậu.



Hoạt động của câu lạc bộ khiến Lâm Dật Phi cảm thấy rất vui, tuy người có thể tập luyện với cậu chỉ có một mình Katherine mà thôi. Katherine rất hiếu học, thậm chí còn vì chuẩn bị cho cuộc thi mà lén tìm Lâm Dật Phi nhờ cậu dạy mình. Với Katherine, đấu kiếm không chỉ có ý nghĩa giải trí, cô nàng thật sự say mê môn thể thao này.



Lâm Dật Phi đương nhiên sẽ nhận lời cô nàng, bởi vì trình độ của Katherine được nâng cao thì cậu mới có đối thủ.



“Khoan, tên đầy đủ của cậu là Katherine Berman?” Dường như Lâm Dật Phi chợt nhớ ra chuyện gì đó.



“Sao thế? Cậu có ý kiến gì với tên tớ sao?” Katherine nheo mắt nhìn Lâm Dật Phi, rõ ràng nửa tiếng trước cô nàng mới là người bị thua dưới kiếm của Lâm Dật Phi.



“Không… không có ý kiến…” Chẳng lẽ mình ngoài việc có thể nhìn thấy một quán quân thế giới là Chris ra, còn may mắn quen biết người phụ nữ nổi tiếng về các cuộc thi đấu kiếm Saber lớn nhất trong lịch sử sao?



Theo trí nhớ trước khi trùng sinh của Lâm Dật Phi, Katherine là người đã đạt danh hiệu người phụ nữ đứng thứ ba Hoa Kỳ và đứng thứ chín thế giới về đấu kiếm Saber. Nhưng lúc ấy quan hệ của cậu và cô không thân lắm, chỉ có một lần trò chuyện trong bữa tiệc, vừa nói được mấy câu đã bị Chris kéo đi. Nhưng nhìn Katherine của bây giờ, không ngờ gương mặt nhiều tàn nhang như thế mà mười năm sau lại trở thành một đại mỹ nữ. Nhưng quan sát kỹ mắt cô nàng, cậu có thể xác nhận đó là Katherine trong trí nhớ của mình.



Sau đó, vào giờ hoạt động trong câu lạc bộ, Lâm Dật Phi chỉ cho Katherine, rồi hai người sẽ quyết đấu. Mà khi Lâm Dật Phi sửa giúp Katherine những kỹ thuật hoặc động tác sai, Mark và Philip cũng sẽ đứng bên cạnh tiếp thu, sau vài lần tập luyện, họ đã có tiến bộ rõ rệt.



“Lâm, tớ thấy một ngày nào đó có lẽ chúng ta sẽ thành lập một đội nam sinh đấu kiếm Saber, tớ cùng Philip đều rất muốn tham gia thi đấu nhóm đấy.” Ngày nọ, Mark chân thành nói với Lâm Dật Phi, ngay cả Philip đứng bên cạnh cũng gật gù không ngừng.


Lâm Dật Phi vui vẻ hưởng thụ bữa tối hoành tráng của mẹ, hồn nhiên không biết rằng lúc này ở nhà Ozbourn, giông tố đã kéo đến.



Chris cầm theo trang bị đấu kiếm đi về cùng huấn luyện viên. Về đến nhà thì đứng đó, không giống như lúc trước lững thững trở về phòng mình hoặc không thèm nói chuyện với cha mình.



Ngài Ozbourn không để ý điều này, trò chuyện với huấn luyện viên của Chris.



“Hôm nay Chris phát huy rất tuyệt, nói thực lúc ngài nhờ tôi tới dạy nó tôi cảm thấy rất khó xử. Dù sao thì tận mười hai tuổi mới bắt đầu học, ngài nói lúc trước nó chưa từng học, tôi còn lo không biết trình độ nó ra sao.” Huấn luyện viên và ngài Ozbourn cùng ngồi xuống, George bưng cà phê lên cho họ, “Nhưng tôi không ngờ kỹ thuật lẫn động tác của nó đều rất chuẩn, phản ứng với tiết tấu trận đấu cũng có kinh nghiệm hơn những đứa bé cùng tuổi khác, ngài nói trước đây nó chưa học qua, nói thật tôi không tin lắm.”



“Nó là con tôi, đương nhiên sẽ có thiên phú mà người khác không có.” Lời nói tự tin như thế, từ miệng ngài Ozbourn thốt ra chỉ như một chuyện bình thường.



Bấy giờ, George đi đến, nói với ngài Ozbourn, “Ông chủ, nên làm gì với những lá thư này? Trận đấu cũng đã kết thúc, có nên trả lại cho cậu chủ không?”



“Ông bảo đây là thư do một cậu bé người Trung Quốc tên Lâm viết cho nó à?” Ngài Ozbourn nhíu mày, “Không cần đưa Chris, ông xử lý đi.”



George đứng thẳng lưng, ngài Ozbourn lại hỏi, “Gần đây cậu bé đó còn gọi điện thoại hoặc gửi thư đến không?”



“Không.”



“Ừm.” Ngài Ozbourn phất tay, nhưng George đứng đó đột nhiên đờ ra.



“Cậu chủ…”



.