Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 15 : Chúng ta nhất định sẽ tìm được nhau
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“Xin hỏi muốn đến Trần Lâm Ký phải đi đường nào?” Chris mở miệng nói ra câu tiếng Trung cực chuẩn khiến cô gái giật mình, vốn đã bị động tác của anh dọa sợ nhưng rồi khi ngẩng đầu đối diện với đôi mắt màu lam, cô gái bất giác ngẩn ngơ.
“… Cậu… muốn đến Trần Lâm Ký để làm gì?” Là một cô gái thì sẽ rất dễ ngượng, đặc biệt là khi đứng trước người đẹp trai như Chris.
“Tìm bạn của tôi.”
“Tớ dẫn cậu đi nhé, tên tớ là Trần Mạn Mạn, Trần Lâm Ký là do ba tớ và chú Lâm hợp tác làm ăn.” Cô gái xuống xe, sau đó đẩy xe đi về phía trước, “Qua tấm biển Cô Gái Thượng Hải kia thì có thể thấy Trần Lâm Ký rồi.”
Đi vào quán mới thấy khách khứa đã ngồi đầy. Lúc này đúng vào giờ dùng bữa tối, quán ăn gần như không còn chỗ ngồi.
Mẹ Lâm đang đứng sau quầy tính tiền, nghe thấy tiếng của Mạn Mạn, bà ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Chris đứng phía sau Mạn Mạn thì sửng sốt, ngay cả tư thế đang đếm tiền cũng dừng lại.
“Chr…is?”
Chris đi lên phía trước, “Chào dì, con đến tìm Dật Phi.”
“À… à…” Vài giây sau, chợt nghe mẹ Lâm lớn tiếng gọi, “Tiểu Phi ––– con mau ra đây! Chris đến kìa!”
Lâm Dật Phi đang rửa chén bên trong, không nghe rõ lời của mẹ, chỉ trả lời qua loa, “Con rửa chén xong sẽ ra!”
Mẹ Lâm giậm chân, “Mẹ nói người đến là cậu bạn thân nhất của con khi ở New York! Christopher!”
Giây tiếp theo bỗng nghe thấy tiếng “loảng xoảng” của chén dĩa bị bể, Lâm Dật Phi mặc tạp dề chạy ra, khi cậu trông thấy thiếu niên cao ngất kia, chợt không biết nên làm thế nào cho phải.
“Chris.”
Mẹ Lâm xót xa vọt vào trong, “Tiểu tổ tông của tôi ơi, đừng nói con làm bể hết chén dĩa của mẹ rồi đấy!”
Lâm Dật Phi cảm thấy buồn cười, chà hai cái bao tay đang đeo vào nhau, chân mang giày plastic dùng khi đi mưa, tạp dề trên người còn “tí tách” nhiễu nước. Cậu muốn tiến lên nhưng lại lúng túng không biết có nên không.
Khó tin cỡ nào chứ, cậu vẫn nghĩ là trừ khi mình đi tìm Chris, nếu không Chris sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình.
Chris không nói gì, chỉ bước đến ôm chầm lấy Lâm Dật Phi, cái ôm chặt đến nỗi có thể nghe thấy tiếng “răng rắc” của xương cốt, muốn thở cũng khó.
“… Ừm.” Khóe môi ngài Ozbourn nhếch lên, “Tựa như trông thấy toàn bộ thế giới.”
“Tối nay có cần bắt cậu chủ trở về không?”
“Không cần đâu… Để nó chơi thêm vài ngày đi.”
Diễn xong một vở kịch, Lâm Dật Phi và Chris cẩn thận leo xuống, về nhà. Đã hơn chín giờ rồi mà phố người Hoa vẫn đông đúc như cũ.
“Chris, đêm nay cậu ngủ ở nhà tớ phải không?”
“Ừm.”
“Vậy tớ sẽ kêu mẹ lấy thêm một cái gối!” Đôi mắt Lâm Dật Phi cong thành hình lưỡi liềm.
Về đến nhà, mẹ Lâm giục họ mau đi tắm, ngày mai còn phải đi học.
Lâm Dật Phi vào phòng tắm, nhanh chóng cởi hết quần áo, quay đầu lại mới thấy Chris đang chậm rãi cởi áo của mình. Mở nước, Lâm Dật Phi đứng dưới vòi sen vẫy tay với Chris, “Mau lên nào, cả nhà chú Trần còn chưa tắm nữa đó!”
Cơ thể Chris đã có thay đổi lớn, tuy rằng chưa vào thời kỳ phát triển nhưng bởi vì ăn nhiều thức ăn dinh dưỡng và thường xuyên rèn luyện thể lực nên trông có vẻ thon thả và cường tráng.
Lâm Dật Phi đang gội đầu, nước chảy làm cậu không thể mở mắt, giữa làn nước cậu dường như trông thấy mũi chân Chris khi anh đi đến, đang muốn tránh ra để anh làm ướt người thì anh lại đột nhiên ôm lấy cậu.
Cảm giác khi da thịt tiếp xúc nhau, ngay cả dòng nước cũng không thể làm dịu đi nhiệt độ cơ thể của Chris.
“Sao vậy…”
Bàn tay Chris dừng lại trên lưng Lâm Dật Phi, cảm giác nóng bỏng khiến tim cậu run lên.
“Tớ suýt nữa đã đánh mất cậu.”
“Chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra đâu.” Lâm Dật Phi ngẩng đầu, nhìn bóng hình Chris qua màng nước nhòa, “Bởi vì chúng ta nhất định sẽ tìm được nhau.”
Đôi môi Chris dần cong lên, không hiểu sao Lâm Dật Phi vẫn có thể thấy được nụ cười nhạt đến gần như không có này.