Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 20 : Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão
Ngày đăng: 05:26 19/04/20
Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân
“Cảm ơn!” Bấy giờ Lâm Dật Phi mới xoay người lại.
Chris đến bên giường, không chút kiêng kỵ cởi khăn tắm ra rồi mặc áo ngủ vào trước mặt Lâm Dật Phi, cảnh tượng này làm Lâm Dật Phi hít sâu một hơi.
Đều là con nít, mình đang nghĩ gì chứ?
Đợi cậu mặc áo ngủ vào, Chris cầm một cái khăn khác đi ra phía sau Lâm Dật Phi, dịu dàng lau khô những giọt nước còn đọng lại trên tóc cậu.
Lâm Dật Phi ngẩng đầu, nhìn đôi mắt đã bị tóc che khuất của Chris, vươn tay sờ tóc anh, “Chris, tóc của cậu là màu nâu nhạt đó, đẹp thật.”
Chris đặt khăn sang một bên, cũng khẽ nâng tóc Lâm Dật Phi, “Tóc của Dật Phi cũng rất đẹp, là màu đen.”
“Màu đen có gì đẹp đâu chứ?” Lâm Dật Phi lên giường xốc chăn, hôm nay cậu hơi mệt.
“Ừm, một màu sắc thuần túy. Không gì có thể trộn lẫn vào màu đen xinh đẹp này.” Chris cầm sách, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dật Phi, “Cậu đã nói nếu chỗ nào tớ xem không hiểu thì sẽ dạy tớ.”
“Được.” Lâm Dật Phi chợt thấy tỉnh táo đôi chút, cậu không biết còn chỗ nào mà Chris không hiểu nữa, bởi vì anh nói tiếng Trung đã rất trôi chảy rồi mà.
Nào ngờ Chris mở ra một quyển văn xuôi của một nữ tác gia người Hongkong, anh chậm rãi lật đến trang nọ, “Những chữ này nghĩa là gì?”
Lâm Dật Phi đưa đầu sang nhìn, thấy thế thì cười rộ lên, “Trình độ của Chris cậu đã rất cao rồi, hai dòng này có nhiều người Trung Quốc cũng không hiểu hết được ý nghĩa của nó đấy.”
“Tớ không biết hai chữ đầu của câu này.” Chris nghiêm túc nhìn dòng chữ trên giấy, đây là chỗ mà Lâm Dật Phi thích nhất ở anh trước khi trùng sinh, luôn rất chăm chú. Cho dù bởi vì gương mặt lạnh lùng của anh mà có nhiều người chỉ dám đứng nhìn anh từ xa, nhưng nếu là Lâm Dật Phi, cậu sẽ lựa chọn cách tiếp cận anh.
“Câu nói này rất nổi tiếng đó, là câu nói trong tập thơ “Kinh thi” cổ xưa. ‘Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão’, nghĩa gốc của nó là chỉ lời hẹn ước giữa những người chiến sĩ, nghĩa là sẽ luôn tin tưởng trung thành với nhau, sống chết có nhau. Sau này thì mọi người lại dùng câu nói này để tượng trưng cho một tình yêu lâu dài bất diệt. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão… nghĩa đúng của nó là: cùng nắm tay nhau cho đến bạc đầu.”
“Yên tâm, tớ sẽ không bị ảnh hưởng đâu.” Lâm Dật Phi cười với họ.
Ra khỏi phòng thay quần áo, đi vào trong sân, nhìn đối thủ của mình đang đội mũ, thì ra là người cao to kia. Khó trách ban nãy anh ta lại dằn mặt mình.
Lâm Dật Phi thong thả đội mũ bảo vệ vào, hai người đứng đối diện nhau, hành lễ với nhau.
Trọng tài vừa hô “Bắt đầu”, Lâm Dật Phi liền khống chế kiếm của đối thủ, bước hai bước về trước làm đối thủ không ngừng lui về phía sau, cổ tay linh hoạt đẩy kiếm, đâm trúng vai của cậu trai cao to kia.
“Một điểm.”
Lâm Dật Phi sờ mũi kiếm, trở về vạch. Khí chất bình tĩnh mà cậu toát ra làm cậu trai cao to hoảng sợ, ngay cả mũi kiếm cũng run lên nhè nhẹ.
Thầm mắng anh ta ngốc, Lâm Dật Phi biết một khi đối thủ đã kiêng kỵ mình thì trận đấu sẽ bị nghiêng về một phía.
Thế nhưng dù sao thì cậu trai cao to kia cũng đã tham gia thi đấu hết ba năm, rất nhanh kiểm soát lại được tâm tình của mình, bắt đầu chủ động tấn công Lâm Dật Phi. Bước chân vững vàng, độ mạnh có thừa nhưng lại không đủ nhanh nhẹn, Lâm Dật Phi tuy bị ép đến phải lui về sau, nhưng bước chân vẫn điềm tĩnh có tiết tấu, không ngừng ngăn cản thế công của đối thủ, sau đó nhân cơ hội đè kiếm đánh trả, đâm vào nơi mà lúc nãy đã đâm trúng.
Cậu trai cao to tức giận, chuyện này với Lâm Dật Phi chỉ là trùng hợp thôi, nhưng xem ra cậu ta lại nghĩ rằng mình đang khiêu khích.
Hiệp một còn ba mươi giây, cậu trai cao to điên cuồng tấn công, gần như không hề phòng thủ, cứ như muốn đánh chết Lâm Dật Phi cho hả giận, dưới thế công hỗn loạn thế này, với trình độ của Lâm Dật Phi thì rất nhanh cậu đã lại đâm trúng vai đối thủ.
Hiệp một chấm dứt, Lâm Dật Phi ba điểm còn đối thủ không được điểm nào. Trong hiệp này, áp lực của cậu để lại cho cậu ta còn nhiều hơn so với áp lực mà cậu ta để lại cho cậu lúc trong phòng thay quần áo. Hiệp hai bắt đầu, Lâm Dật Phi không chủ động tấn công, còn cậu trai cao to thì lại thăm dò cậu. Ngay khi biên độ tiến công giữa hai người đang rất thấp thì cậu trai cao to bỗng bước nhanh lên trước đâm kiếm ra, Lâm Dật Phi nghiêng đầu đi, mũi kiếm sượt qua lớp mũ bảo vệ trước mặt cậu, cậu giơ kiếm lên, ngăn lại thân kiếm của đối thủ, ép mạnh xuống làm đối thủ thất thế, sau đó nhân cơ hội bổ lên người cậu ta để đạt thêm một điểm.
Trận đấu này trong mắt mọi người không hề dừng lại. Thực tế thì khi hiệp thứ ba vừa bắt đầu được một phút, Lâm Dật Phi đã đầy mười lăm điểm, kết thúc sớm trận đấu.
Chậm rãi cởi mũ bảo vệ xuống, cậu trai cao to đứng đối diện tức giận vứt kiếm đi, hung tợn trừng Lâm Dật Phi.