Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 23 : Đội đấu kiếm đại học Cambridge

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Mắt nhắm mắt mở chạy dọc theo hai lề đường. Vài phút sau, cậu đứng ven đường, giơ tay ra hiệu với Mark, đối phương ném một chai nước suối vào tay cậu.



Uống liền mấy ngụm lớn, Lâm Dật Phi cảm thấy mình đã tỉnh táo được đôi chút.



“Lâm, tớ biết cậu không thích chúng tớ mỗi ngày ép buộc cậu.” Mark thản nhiên nói.



“Các cậu cũng vì muốn tốt cho tớ.” Mặc kệ tớ có thích hay không.



“Tớ và Philip tuy thích đấu kiếm nhưng không giỏi như Katherine và cậu, càng kém hơn Chris. Chúng tớ không thể trở thành danh tướng được lên ti vi.” Mark ngửa đầu, nhìn bầu trời trong xanh qua những tán lá cây, “Cậu nhìn mặt trời kia đi, lúc mới mọc nó không chói mắt như vậy, nên tớ có thể nhìn rõ nó. Nhưng sau đó nó sẽ dần tỏa ánh sáng ra bốn phía, để rồi đến một lúc nào đó tớ cũng chỉ có thể cúi đầu nhìn cái bóng của chính mình.”



Lời nói của Mark khiến mắt Lâm Dật Phi cay cay.



“Tớ chưa từng hy vọng mình có thể trở thành mặt trời. Nhưng nếu có thể làm bạn với nó, thì lúc cúi đầu xuống, tớ sẽ tự hào lắm.”



Lâm Dật Phi hít sâu rồi cười nói: “Tớ không phải mặt trời, nên sẽ không có ngày tớ làm mắt cậu bị thương đâu.”



Nói xong, cậu tiếp tục chạy.



Cho dù một ngày nào đó tớ có thứ ánh sáng mà người khác không có, tớ vẫn sẽ nhớ rõ những người đã mang thứ ánh sáng này lại cho tớ.



Vì vậy, Lâm Dật Phi vẫn rèn luyện theo kế hoạch, bắt đầu bước vào con đường nhân sinh nào đó.



Chẳng mấy chốc lại đến cuối tuần, cũng có nghĩa là đã đến trận bán kết.



Lâm Dật Phi đi đến sân đấu kiếm, tình cờ gặp Chris trong phòng thay quần áo. Tủ của hai người vừa lúc đặt bên cạnh nhau.


Không có kí tên, nhưng lại làm Lâm Dật Phi lâng lâng, “Ha ha, nói không chừng là một mỹ nữ đó nha!”



Katherine bất đắc dĩ thở dài, “Cậu đọc cho kỹ đi, người ta nói mong được gặp cậu trên sân đấu. Đừng bảo với tớ là cậu tham gia đấu Saber dành cho nữ nha! Người ta rõ ràng là nam đấy.”



Quả nhiên, vẻ mặt Lâm Dật Phi biến thành mộng đẹp vỡ tan tành.



“Giờ chúng ta làm gì?” Mark hỏi.



“A, cậu em họ của tớ đến nhà chơi, chiều tớ phải đi với nó.” Katherine lộ ra vẻ mặt xin lỗi.



“Không sao, tớ cũng có chuyện khác phải làm.”



“Chuyện gì? Hẹn hò với Chris à!” Philip vô ý nói đùa.



“Đúng vậy!” Lâm Dật Phi ôm cánh tay Chris, vờ như chim nhỏ nép vào lòng người yêu, “Chúng tớ muốn đến đại học Washington!”



“Đến đó làm gì?”



“Cậu không biết ư? Tháng này đội đấu kiếm của đại học Cambridge đến Mỹ, vốn là dự định đến New York, nhưng cuối cùng vẫn đến Washington, thi đấu hữu nghị với đại học Washington!” Lâm Dật Phi vui vẻ, “Cơ hội hiếm gặp như thế, ngu gì mà không đi xem chứ!”



“Nhưng trường đại học kia có thể sẽ lấy vé vào cửa, cậu vào được sao?” Vẻ mặt của Katherine tựa như muốn nói “Chẳng lẽ cậu muốn lẻn vào trong.”



“Đương nhiên là tớ có vé rồi!” Lâm Dật Phi mở chiếc túi đang vắt trên vai Chris của mình, cầm một tấm vé nhỏ lên, “Nhìn này, có năm vé, Katherine cậu không đi sẽ rất uổng phí đấy.”



“Đi, sao lại không đi chứ!” Katherine đoạt tấm vé trên tay cậu, “Đội đấu kiếm của đại học Cambridge có trình độ ngang với thế giới, không đến xem thì quả là thằng ngốc. Nhưng Lâm này, sao cậu lại có vé vậy?”