Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 51 : Khiêu khích của đàn anh lớp trên

Ngày đăng: 05:26 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

Sau một tuần thích ứng, họ bắt đầu gia nhập các xã đoàn. Khi Chris và Lâm Dật Phi đi đến đấu kiếm quán của Ghosn, vừa lúc đang là thời gian luyện tập. Đấu kiếm quán ở tầng trệt, lầu trên là phòng thí nghiệm khoa học tự nhiên, cả đấu kiếm quán chiếm một diện tích lớn, chia thành ba khu, bội kiếm, hoa kiếm và trọng kiếm, trong đó người của hoa kiếm là nhiều nhất, mà trọng kiếm là ít nhất.



Lâm Dật Phi nhìn trái nhìn phải, quả nhiên tìm thấy Katherine và Ivy đang đứng trong số các học sinh năm nhất vây xem.



“Hây! Katherine!” Lâm Dật Phi vừa muốn vỗ vai nàng, đối phương đã làm động tác chớ lên tiếng. Thì ra có hai đàn anh đang đấu kiếm, tình hình rất căng thẳng.



Bất giác Lâm Dật Phi cũng bị hấp dẫn, cậu chỉ thấy mấy chục giây cuối cùng. Huấn luyện viên hô dừng, ai thắng ai thua không quan trọng, chỉ là Lâm Dật Phi rất hưng phấn, bởi vì chỉ có ở trường trung học Ghosn mới có thể thấy được trận đấu với trình độ cao như thế.



Hai người kia cởi mặt nạ bảo hộ xuống, một người trong đó là Ben Affleck, lúc gặp hắn là bộ dáng nghiêm tốn lễ phép, không ngờ lúc cầm kiếm lại oai phong như vậy, công kích đến người khác phải cứng lưỡi. Mà người còn lại, là tên tóc đỏ kia, Rex Grey. Dưới khóe mắt hắn có một nốt ruồi nhỏ, khiến người khác có cảm giác hắn là một người tùy tiện không đứng đắn.



Ánh mắt Rex đảo qua, lập tức trông thấy Lâm Dật Phi đang vươn cao đầu xem.



“Ồ — ai đây —” Kiếm của hắn chậm rãi chỉ về phía các học sinh mới đang vây xem, mọi người mất tự nhiên lui về phía sau, cho đến khi mọi người lui hết, kiếm của hắn chỉ thẳng vào mi tâm Lâm Dật Phi.



Điều này khiến Lâm Dật Phi không tự giác lui về sau một chút, vừa lúc bị Chris ôm lấy.



“Đây không phải là quán quân của kỳ đấu kiếm liên minh cả nước sao? Để tôi xem thử cậu làm ra trò trống gì.” Rex nghiêng đầu nhìn các xã viên bên cạnh, “Này, đưa tôi mượn một bộ hộ cụ bội kiếm cho nhóc này!”



Ấn tượng tốt của Lâm Dật Phi với Rex biến mất hoàn toàn, bởi vì chỉ kiếm vào người khác là loại hành vi không chút lịch sự nào.



“Này! Rex!” Ben bên cạnh nhìn không vừa mắt, đi tới đẩy kiếm của hắn xuống, “Cậu đừng quậy nữa!”



“Quậy, sao có thể? Chẳng lẽ cậu không muốn thử xem tên nhóc người Trung Quốc này thật sự có bản lĩnh hay không sao?” Rex nghiêng đầu nhìn Lâm Dật Phi, “Sao? Có phải không dám?”



Cười lạnh, Lâm Dật Phi nói thầm trong lòng: “Rửa sạch cổ của anh đi, Hồng Mao!” (hồng mao = lông đỏ, ta thấy để vậy bất lịch sự quá nên để Hán Việt, ai có ý kiến thì nói nha!)


Tiếp theo là một kiếm nghi binh, nhưng Rex đã có kinh nghiệm thấy được, trực tiếp bổ về phía Lâm Dật Phi, sau một giây mạo hiểm ngăn chặn công kích của đối phương, cậu lại đâm một kiếm, nhưng đáng tiếc bị chắn lại.



Tuy không đạt điểm, nhưng cả sân một mảng im lặng.



Rex phản kích không chút lưu tình, Lâm Dật Phi chỉ có thể lui ra sau từng bước, sau khi Chris thấy được bước chân của cậu thì nhếch môi, nụ cười đó khiến Ben chú ý.



Rất nhanh, Lâm Dật Phi đã giơ kiếm đánh trả, đâm vào vai đối phương, cũng giải thích cho nguyên nhân vì sao Chris cười.



Lâm Dật Phi đạt điểm ngược lại không khiến Rex tức giận, không những thế đối phương còn cách mặt nạ bảo hộ mà hô câu “Làm tốt lắm” với cậu.



Cậu nghĩ hẳn là Rex ghét mình và Chris mới phải, nhưng không ngờ lại nghe thấy hắn khen mình.



Nhưng sau đó, Rex rất nhanh đã bổ một kiếm lên mặt nạ bảo hộ của Lâm Dật Phi, lực mạnh như mang theo ý dạy bảo.



Đầu không đau, chỉ cảm thấy áp lực rất lớn. Rex muốn dùng cách này để dạy bảo mình, nếu đây là quyết đấu, Lâm Dật Phi đã chết.



Chỉ là đến bây giờ Lâm Dật Phi chưa từng bị dọa bởi các loại công kích như vậy của đối thủ, đấu kiếm là đấu kiếm, không phải quyết đấu.



Cậu bình tĩnh cũng khiến cho công kích của cậu thay đổi trở nên hiệu quả hơn, lúc này càng thêm thấy rõ sự chênh lệch của trình độ và kinh nghiệm giữa cậu và các bạn cùng tuổi, phong độ của Lâm Dật Phi luôn khiến người ta không khỏi nghĩ đến các danh tướng trên một số diễn đàn về kiếm. Nhưng Rex tuyệt đối là một đối thủ khó chơi, hắn khó chơi ở chỗ bình tĩnh và thế công nhanh nhẹn. Lâm Dật Phi đánh ngày càng hăng say, khí thế đâm bổ tựa như muốn chặt đối thủ thành từng khúc, tiến lùi có nhịp, bởi vì có một đối thủ như Rex, khiến thực lực của cậu hoàn toàn được bộc lộ.



Khi Chris hô lên “Đã hết giờ”, điểm số hòa nhau 15 với 15. Điểm số như vậy chứng minh trận đấu cực kỳ hấp dẫn kịch tính.



Ben hít sâu một hơi, Chris và Lâm Dật Phi khiến hắn mở rộng tầm mắt.



“Được rồi, cuộc thử nghiệm năng lực dừng ở đây, các cậu cứ đấu nữa thì cả đấu kiếm xã này sẽ không còn ai muốn luyện tập. Nếu mọi người có tinh lực làm chuyện khác, tôi đề nghị hãy giữ lại cho đến cuộc thi một tháng sau.” Huấn luyện viên đi tới, hai tay đút trong túi quần, thoạt nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, sở hữu nụ cười thành thục của một người đàn ông, hắn không có bụng bia, nó đại biểu cho việc hắn thường kiên trì rèn luyện, mà sự cơ trí thản nhiên trong mắt cũng khiến người khác vô thức tin tưởng.



Ngoài ý muốn, Rex lại nghe theo lời huấn luyện viên, chậm rãi cởi mặt nạ bảo hộ, nhìn Lâm Dật Phi, đường cong nơi khóe miệng thoạt nhìn không rõ ràng, ngược lại trông có vẻ bình tĩnh.