Cạnh Kiếm Chi Phong

Chương 64 :

Ngày đăng: 05:27 19/04/20






Edit: Tiểu HânBeta: Tiểu Hân

“Nhưng rất ít người có thể giống cậu ta như vậy. Thích thì thích, không thích sẽ nói không thích. Không vì một lễ nghi nào mà nói dối để che dấu suy nghĩ của mình.” Rex nhếch môi, nhìn Lâm Dật Phi, “Không phải tốt với cả thế giới, mà chỉ tốt với một số người hoặc một người.”



Lâm Dật Phi không ngờ Rex lại có thể nhìn thấy điểm đặc biệt này ở Chris.



“Vì sao lại lộ ra vẻ mặt như thế? Chris là đối thủ của tôi trên đấu trường, là địch thủ của tôi trên tình trường, nếu muốn thắng cậu ta, phải hiểu cậu ta như hiểu bản thân tôi vậy.”



Lúc này, Chris đã trông thấy Lâm Dật Phi và Rex đang trò chuyện, muốn đi đến, nhưng Elizabeth vẫn không hết hy vọng tiếp tục chắn trước mặt anh.



“Chẳng lẽ nghỉ đông anh muốn đến phố người Hoa ở sao!”



Chris nghiêng người đi qua, Elizabeth ôm cổ anh.



Lúc này, mọi người có muốn không nhìn hai người họ cũng khó.



“Vì sao? Vì sao lại đưa em đến trường nữ sinh, không cho em về nhà cũng không cho mẹ đến thăm em! Anh cũng không để ý đến em! Rốt cuộc là vì sao!”



Chris kéo tay Elizabeth ra, “Về trường đi.”



Elizabeth nhìn theo bóng lưng Chris, sau đó lướt qua nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, ánh mắt đó như muốn lên án cậu đã cướp đi anh họ của mình.



“Đi thôi, đi thay quần áo.” Chris đi đến bên cạnh Lâm Dật Phi, ánh mắt như gió lạnh đảo qua Rex, mang theo ý cảnh cáo.



Elizabeth cắn chặt răng, cứ tiếp tục như thế thì mình sẽ càng thêm mất mặt. Nhưng nước mắt vẫn không thể khống chế rơi xuống, cô nàng nhịn khóc, rời khỏi đấu kiếm quán.



Lâm Dật Phi thở dài, bỗng nhìn thấy đôi giày cao gót ở trên cái ghế lúc nãy Chris ngồi.



“Cậu đến nhà ăn chờ tớ một chút.” Lâm Dật Phi cởi hộ cụ ra, ấn vào tay Chris sau đó cầm đôi giày cao gót chạy ra ngoài.



Cậu không phải không đồng cảm với Elizabeth, cậu cũng hiểu được sự lạnh lùng của Chris là thật không giả, nhưng Lâm Dật Phi cũng không hy vọng Chris chỉ vì quan tâm cậu mà khiến những người có ấn tượng tốt với cậu trở nên ghét cậu. Cuối cùng rồi sẽ có một ngày cậu đặt chân vào xã hội, ở những khi cậu không được người khác che chở, cậu sẽ bị người khác làm bị thương.




Quán quân thi đấu khu vực là Chris, Lâm Dật Phi cười lớn.



Vẻ mặt của huấn luyện viên Smith ngay lúc đầu rất thảnh thơi, bởi vì cho dù ai thắng ai bại cũng đều là học sinh của Ghosn, sau đó lại bắt đầu trở nên nghiêm túc vì biểu hiện của hai tuyển thủ, sau khi trận đấu chấm dứt, hắn mới thở ra một hơi.



“Lâm, Ben, chiều nay đối chiến với Griffith, các em cũng phải thắng thật ngoạn mục.”



Ben mỉm cười, “Đó là chuyện đương nhiên, đây là trận thi đấu liên minh trung học cuối cùng mà em tham gia.”



Lúc này Lâm Dật Phi mới nhớ ra, Ben bị Chris thay thế tham gia thi đấu cá nhân, có lẽ cảm thấy rất buồn. Anh ấy đã biểu hiện rất tốt mới có được sự ưu ái của một trường đấu kiếm danh giá.



“Ben, chiều nay hình như anh sẽ đối chiến với Andrew Patrick đúng không?”



“Đúng vậy, nghe nói cậu ta là một đối thủ rất lợi hại.”



“Đúng vậy, cậu ta rất am hiểu cách hóa giải những công kích của đối thủ, thường xuyên sử dụng cách đánh nghi binh, em cảm thấy anh nên cẩn thận lối đánh nghi binh của cậu ta đặc biệt là những động tác đánh phía dưới.”



“A, anh đã quên, Lâm và Andrew lúc học cấp hai đã từng quyết đấu với nhau!”



Chris cùng Rex đã đi đến, Lâm Dật Phi vỗ tay chúc mừng Chris, “Thắng rất đẹp!”



“A… a…” Rex vuốt thái dương của mình, vẻ mặt đau khổ, “Vậy tôi thua có đẹp hay không?”



“Anh thua cũng rất tuyệt!” Những lời này của Lâm Dật Phi là lời thật lòng, khiến người xung quanh bật cười.



Khoảng nửa tiếng sau, Rex phải chuẩn bị quyết chiến với hai, ba người nữa, hắn phải được hạng hai mới có quyền tham gia thi đấu. Ngược lại trận đấu giữa Griffith và Ghosn càng khiến nhiều người mong đợi.



Nếu Andrew ra trận đầu, vậy nghĩa là trình độ của hai người sau cũng tương đương với cậu ta, nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi cảm thấy rất hưng phấn.



Trận đấu buổi sáng chấm dứt, Rex trong dự kiến đạt được hạng hai, hai hạng đầu của cuộc thi bội kiếm nam sinh trung học khu Washington bị Ghosn ôm hết, nếu thi đấu đoàn thể cũng đạt được quán quân, vinh quang đến cỡ nào đây.



Ben thật sự rất hồi hộp, thậm chí còn xoa tay hỏi Lâm Dật Phi, “Em cảm thấy thực lực của anh cao hơn, hay của Andrew cao hơn?”