Cạnh Kiếm Chi Phong
Chương 83 :
Ngày đăng: 05:27 19/04/20
Edit: HânBeta: Hân
Đó là một sự đụng chạm nhẹ nhàng, có vẻ rất mơ hồ giữa ngã tư đường không bóng đèn.
“Tạm biệt, Lâm.” Rex khẽ nói.
“Tạm biệt.” Lâm Dật Phi nở nụ cười tự tin nhất nói lời tạm biệt với hắn.
Mấy năm sau, Rex rất nổi tiếng trong giới kiếm đạo của Pháp, cũng là kình địch của Lâm Dật Phi trong thế vận hội.
Đêm đó con đường mà cậu đã đi qua nhiều lần bỗng như dài hơn, Lâm Dật Phi đứng đó nhìn theo bóng dáng Rex đi xa.
Mà ở con đường đối diện, Chris lẳng lặng đứng.
Cuộc thi đã vào tứ kết, vào giây phút quan trọng này Chelsea và Lâm Dật Phi ở trong phòng khách sạn xem đoạn clip về những trận đấu của đối thủ, phân tích kỹ thuật cũng như điểm yếu của đối phương. Mỗi tối chín giờ, Chelsea sẽ tắt ti vi, vỗ vai Lâm Dật Phi bảo cậu đi ngủ sớm.
Tối hôm nay, lúc Chelsea ra khỏi khách sạn thì gặp Chris trong thang máy.
Thiếu niên kia tuấn mỹ mà lạnh lùng, không phải loại hướng nội của thiếu niên thời nay. Cho dù Lâm Dật Phi đã thắng anh trong trận đấu sắp xếp vị trí, nhưng trình độ của họ ngang nhau, trận tiếp theo ai thắng rất khó đoán trước.
Từ tầng tám xuống tầng trệt cần ít nhất hơn mười giây, Chelsea nhìn sườn mặt thiếu niên không biểu tình kia, có thể cảm nhận sự cô đơn của đối phương.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, Chelsea bỗng gọi tên cậu nam sinh đó.
“Này, cầm lấy.”
“Được rồi, Chris. Gần đây con đã bàn bạc với ba con chưa, cổ phiếu của gia tộc Ozbourn rớt giá rất nhanh, hai người đã có kế hoạch nào làm giá cổ phiếu trở lại ổn định chưa?”
“Chuyện này e là chú phải cùng với mấy người chú khác của tôi bàn bạc rồi. Chú cũng biết, ba tôi bán đi rất nhiều cổ phần của công ty để đầu tư hàng trăm triệu cho hạng mục Dubai kia, không ngờ kế hoạch gặp khó khăn, bây giờ ba tôi đang nhức đầu, e là chuyện giá cả cổ phiếu của gia tôc Ozbourn, ba tôi không có đủ thời gian và công sức quan tâm đâu.”
“Nếu để gia tộc Ozbourn và Taylor liên minh với nhau, chú cam đoan gia tộc Ozbourn sẽ rất có lợi…” Taylor tiên sinh bên kia cứ lải nhải, bên này Chris mở máy tính chơi trò xếp gạch.
Ngoài hành lang truyền đến tiếng vui cười của đám thiếu niên.
“Lâm, cậu giỏi quá! Nhất định phải đoạt giải quán quân đó!”
“Cậu chắc chắn không biết, tên nhóc người Hà Lan bị cậu đánh bại kia đã vùi vào ngực huấn luyện viên của cậu ta khóc một trận rõ to!”
Chris cứng người, bên kia điện thoại vẫn còn giọng nói của Taylor tiên sinh, nhưng lực chú ý của Chris toàn bộ đều tập trung ở ngoài cửa.
“Hình như tên cậu ấy là Arvydas. Thật ra cậu ấy rất giỏi, tối hai hôm trước tớ và huấn luyện viên luôn phân tích những trận đấu của cậu ấy nên tớ có chuẩn bị đầy đủ hơn thôi.” Giọng nói của Lâm Dật Phi rất bình tĩnh.
Tiếng của cậu ngày càng gần, Chris thậm chí ngừng hô hấp.
Cho dù không mở cửa, Chris vẫn có thể nghe rõ tiếng bước chân của Lâm Dật Phi. Cho đến khi những lời nói cười của đám thiếu niên nhỏ dần và không còn nghe thấy nữa, Chris mới hít thở lại bình thường.
Trận bán kết sẽ diễn ra vào hai ngày sau, đã nhiều ngày Lâm Dật Phi không tập luyện, buổi sáng Chelsea luôn cùng Lâm Dật Phi phân tích đối thủ sắp chạm mặt. Người đó tên Keane là một thiếu niên đến từ Thụy Sĩ, có gương mặt búp bê như Ivy, nhưng luận về kiếm thuật, phong cách của hai người họ hoàn toàn khác nhau. Có thể vào được bán kết, chứng tỏ trình độ của Keane có thể so sánh với tuyển thủ chuyên nghiệp, Lâm Dật Phi đương nhiên tập trung hơn.
Từ khi cuộc thi mở màn cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Dật Phi mất ngủ. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu cậu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh những trận đấu của Keane. Chỉ khi đánh bại Keane, cậu mới có cơ hội gặp Chris. Cậu rất xem trọng trận đấu này, và trở nên căng thẳng không giống mình bình thường.
Tối vừa đến mười giờ, Lâm Dật Phi liền lên giường, nhưng đến tận mười một giờ rưỡi, cậu vẫn không có chút buồn ngủ nào. Cũng may nhà ăn ở đây bán suốt 24 giờ, Lâm Dật Phi quyết định đi tìm đồ uống, có lẽ là món sữa mà mình ghét nhất.