Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1006 : Phiền não của thiên chi kiều nữ
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Không ai chú ý tới tranh chấp giữa Tô Linh Vân và Tề Quang Bưu, mọi người đều đi xem Phỉ Thúy lục đế vương. Nhìn thấy lục đế vương hiếm thấy, mọi người cảm thán một trận sau đó tiếp tục đấu giá, theo sau người đấu giá được nguyên liệu thô mình ưng ý càng ngày càng nhiều. Mọi người tại chỗ cắt giải, nguyên liệu loại thủy tinh, băng chủng lần lượt hiện rõ. Không khí hiện trường càng ngày càng náo nhiệt, mọi người đặt kỳ vọng rất cao vào nguyên liệu thô Phỉ Thúy ở núi Lôi Minh.
Mười nguyên thạch thô mà Chu Dịch Thăng giới thiệu, gần cuối mới đấu giá. Tuy giá khởi điểm rất cao, nhưng người tham gia trả giá lại không ít, cuối cùng đều đấu được giá khá cao, sau khi giải ra cũng không có làm người ta thất vọng.
Nguyên thạch thô còn lại Tô Linh Vân cũng không có tiếp tục đích thân bán đấu giá mà là giao cho người bán đấu giá cấp dưới. Số nguyên thạch thô đó cũng đều bán ra với giá rất tốt. Mọi người hầu như phải tranh giành mua số nguyên liệu này về, có chút không tiếc tiền vốn. Trên thực tế, mọi người chỉ là muốn giành thêm chút nguyên liệu thô về để làm nghiên cứu. Dù sao đây cũng là quặng mới, cho dù cao thủ giới cược thạch kinh nghiệm lão đạo hơn nữa cũng phải lấy chút mẫu về nghiên cứu một chút.
Nguyên liệu thô bày đầy đất không còn lại một khối, tất cả đều bị người ta giành lấy hết. Cả đống nguyên thạch thô tồn kho cũng bị mua hết sạch, hội đấu giá kết thúc mỹ mãn.
Cuối cùng Tô Linh Vân nói:
- Say này hội đấu giá thế này mỗi tháng tiến hành một lần ở thành phố Thụy Bảo, hoan nghênh mọi người đến tham gia. Hội đấu giá thuận lợi kết thúc, cảm ơn sự có mặt của mọi người, tiếp theo chúng tôi còn chuẩn bị một số tiết mục cho mọi người, mời mọi người nhiệt tình hưởng thụ.
Rất nhiều người lựa chọn rời khỏi ngay trong đêm, Đỗ Long và Lâm Nhã Hân thì ở lại. Nhìn lên ngọn núi Lôi Minh, giống như một con mãnh thú đen như mực nằm phục ở đó.
Lâm Nhã Hân đi tới sau lưng hắn, nói:
- Đang nghĩ gì vậy?
Đỗ Long nói:
- Tôi đang nhớ đến lần đầu tiên chúng ta đến chỗ này…
Lâm Nhã Hân cười nói:
- Tôi cũng nhớ rất rõ, nhớ lần đó chúng ta đi mấy ngày, chân cũng nổi mụn nước. Nếu không phải anh cõng tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tới nổi chỗ này.
Đỗ Long nghĩ tới lại là chuyện sau khi lên núi bị sét đánh, hắn nhớ lại hỏi:
- Tính toán rõ ràng với Tô Linh Vân rồi à?
Lâm Nhã Hân nói:
- Ừ, mỗi ngày bán đấu giá thu được tổng cộng 1.58 tỷ, sau khi khấu trừ các loại thuế, thu nhập thuần là khoảng 560 triệu. Theo tỉ lệ chia 7-3, chúng ta có thể kiếm được gần 400 triệu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi vẫn đang kéo dài, không biết có thể duy trì bao lâu. Ông Chu, cảm ơn chỉ dạy của ông.
Đỗ Long nói:
- Nếu cô xem Lâm Nhã Hân là chị, cô cũng có thể gọi tôi là anh Chu, cứ luôn gọi ông Chu có vẻ rất xa lạ. Nếu cần thiết cô có thể bất cứ lúc nào đến tìm tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể giúp cô.
Tô Linh Vân gật đầu nhìn hắn, nói:
- Cảm ơn… anh Chu… tôi về nghỉ ngơi trước, tạm biệt
Đỗ Long nhìn bóng lưng cô rời khỏi, thầm bất giác có chút thương tiếc. Thiên chi kiều như như cô, vốn không nên bị chà đạp như vậy, cô bây giờ giống như công chúa tóc dài bị nhốt trên tháp cao, cần có hoàng tử anh dũng cứu vớt. Hắn thật sự rất sẵn lòng để làm hoàng tử, vấn đề ở chỗ không biết công chúa chịu chấp nhận không.
Đỗ Long khẽ thở dài, đột nhiên xoay người, chỉ thấy Tề Quang Bưu hiên ngang đi về phía hắn.
- Họ Chu kia, cậu với vợ chưa cưới của tôi lén lén lút lút ở đây làm gì? Tề Quang Bưu đi tới trước mặt Đỗ Long, nỗ lực thấp giọng, tức giận hỏi.
Đỗ Long hỏi ngược lại:
- Cậu hy vọng chúng tôi làm gì?
Tề Quang Bưu ức chế, gã nói:
- Họ Chu kia, cậu sau này tránh xa vợ chưa cưới tôi ra một chút. Để tôi nhìn thấy hai người đơn độc đi cùng nhau nữa, đừng tránh tôi đánh cậu!
Đỗ Long mỉm cười, hắn nói:
- Đánh tôi! Chỉ dựa vào con gà như cậu? Tốt nhất cậu cút xa một chút cho tôi, bằng không chịu thiệt nhất định là cậu!
Tề Quang Bưu giận dữ, gã xông lên trước liền đánh một đấm. Thằng nhóc này ngược lại có chút công thu thật sự. Ở đại học Yale từng nhiều lần như vậy đánh lui đối thủ cạnh tranh. Nhưng gã cách Đỗ Long còn kém 18 ngàn dặm, Đỗ Long nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay gã, sải bước chuyển tới sau lưng Tề Quang Bưu. Tề Quang Bưu oh ah một tiếng, cánh tay bị Đỗ Long xoay tới sau lưng, Đỗ Long đè cổ tay gã xoay ngược cổ tay đồng thời dùng lực đè lên. Tề Quang Bưu chỉ đau đớn mạnh mẽ hít sâu vào, khom lưng chỏng mông lên, muốn trở chân đá Đỗ Long, nhưng lại trực tiếp bị Đỗ Long kéo ngã xuống, dùng một chân gạt gã nằm trên đất.
Đỗ Long cúi người vỗ mặt Tề Quang Bưu, nói:
- Chỉ với trình độ của cậu, đến một trăm đứa cũng chỉ có bị đánh. Sau này nhìn thấy tôi thì tránh xa một chút biết chưa?