Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1010 : Tăng mức cá cược
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Đỗ Long nói:
- Tôi đã từng học tán thủ đấy. Đầu tiên là mình phải luyện chịu đòn đã, người bình thường muốn đánh tôi đều tự mình chuốc khổ cả... Nếu như cậu sớm nói cho tôi biết vì sao Hà Nguy khơi mào vụ này thì tôi đã đến rồi, đâu còn cần phải làm phiền Băng Phong chứ. Rồi sao đây? Hẹn nhau lúc mấy giờ? Hà Nguy có bao nhiêu người? Đội viên của chúng ta như thế nào? Đây là Thẩm Băng Thanh, huynh đệ của tôi đấy, tôi dẫn cậu ấy đến đây chơi một chút.
Hoa Nghĩa Cường gật đầu chào Thẩm Băng Thanh, sau đó nói với Đỗ Long:
- Tôi thấy cậu chẳng có động tĩnh gì cả nên cứ nghĩ rằng cậu lười so đấu với Hà Nguy chứ. Sao vậy? Có phải đang tính xử đẹp tên đó không?
Đỗ Long nói:
- Cũng có ý đấy. Tuy nhiên nếu là hoạt động tập thể thì phải nhìn xem thực lực của mọi người rồi mới nói được. Lần trước tôi đã bị hố thảm đấy.
Hoa Nghĩa Cường cười ha ha nói:
- Lần trước cũng là nhờ cậu cả đấy. Mà tình huống lần này cũng không giống trước, cậu cứ yên tâm đi. Cùng lắm thì cũng thua một trận thôi, sẽ không hại cậu bị nghẹn chết đâu.
Đỗ Long hỏi:
- Lấy gì cược đây? Đừng có lấy mấy thứ nhảm nhí đấy.
Hoa Nghĩa Cường cười nói:
- Trong nửa năm, kẻ thua nếu nhìn thấy đối phương thì phải đi vòng qua. Chúng ta cũng chỉ có thể cá cược mấy thứ nhàm chán vậy thôi. Đánh cược bằng tiền thì ít quá không đã, nhiều quá thì lại bị mắng, còn cược mấy thứ khác thì cũng rất không thỏa đáng phải không?
Đỗ Long cười lạnh nói:
- Đổi lại là tôi, tôi sẽ tăng mức độ cá cược lên, người thua phải nặc danh đầu tư cho dự án của đối phương 100 triệu.
Hoa Nghĩa Cường cười nói:
- Cậu thật là ác quá mà. Chẳng lẽ cậu không xét coi chúng ta cũng có thể sẽ thua sao?
Đỗ Long hỏi ngược lại:
- Thua? Anh đã cho rằng sẽ thất bại thì vì sao còn muốn nhận lời? Đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?
- Có người tìm tôi? Ai vậy?
Trên mặt Hoa Nghĩa Cường tràn đầy bất đắc dĩ, nói:
- Diệp Vũ Văn...
Đỗ Long nghe xong liền không nhịn được mà cười một tiếng, nói:
- Hóa ra là cô ấy à... Làm sao cô ta lại có hứng thú với tôi chứ? Chẳng lẽ là do tôi quá xuất sắc rồi?
Hoa Nghĩa Cường bất đắc dĩ nói:
- Nhìn kỹ cũng đâu có đẹp trai dữ dội gì đâu, bằng cớ gì mà lại được hoan nghênh vậy chứ? Không chỉ là mỹ nữ thôi đâu, đến vài vị thiếu gia còn hỏi thăm cậu vài lần nữa đấy. Người so với người thật là tức chết người mà!
Dưới lời mời nồng nhiệt của Hoa Nghĩa Cường, cuối cùng Đỗ Long cũng thay đổi chủ ý của mình. Hắn mang Thẩm Băng Thanh cùng đi đến Tam Giác Vàng. Vừa đến nơi hắn đã nghe nói Diệp Vũ Văn mới vừa đi, hơn nữa là cùng theo Hà Nguy ra ngoài. Hoa Nghĩa Cường giống như bị dội nước lạnh vào mặt vậy, âm trầm nói với Đỗ Long:
- Nhất định là tên Hà Nguy đó cố ý. Tên khốn ấy gần đây khá gần gũi với Vũ Văn. Xem ra tôi phải nghiêm túc suy nghĩ lại đề nghị của cậu rồi.
Đỗ Long nói:
- Làm vậy có quá đáng quá không vậy?
Hoa Nghĩa Cường cười lạnh nói:
- Y bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa, chuyện này còn có gì để nói chứ? Yên tâm, dám cược thì dám thua, chỉ cần y nhận lời đánh cuộc thì chúng ta sẽ không sợ y dám đổi ý, nếu không thì cũng đừng có mơ lăn lộn được ở Bắc Kinh này. Nếu y dám cho người ngầm giở trò thì cậu cứ nói thẳng cho tôi biết, tôi sẽ tìm người tính sổ với tên đó cho cậu.
Đỗ Long gật đầu không lên tiếng. Hoa Nghĩa Cường lập tức đi gọi điện thoại cho Hà Nguy. Một lát sau Hoa Nghĩa Cường đắc ý trở về, lớn tiếng nói:
- Thằng Hà Nguy đó cũng đâu dám làm trận lớn với tôi đâu, chỉ đáp ứng cược 50 triệu thôi, thật sự rất keo kiệt mà!
Sau khi Hoa Nghĩa Cường nói xong liền thì thầm với Đỗ Long:
- A Long, chúng ta đã cược tiền rồi đấy, thắng thua đều trong cậy vào cậu cả!