Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1052 : Bão nổi

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Trần Chiết Binh vẫn chưa nói gì thì Đỗ Long đã tắt máy. Tiếp đó hắn lại gọi cho Đại đội trưởng Đại đội trị an Triệu Thông Quốc, nói:



- Tiểu Triệu à, tôi là Đỗ Long, tôi bị mấy tên côn đồ đánh trên đường Hồng Kì, cậu mau chóng đem người tới, càng đông càng tốt.



Triệu Thông Quốc là một tay Đỗ Long nhấc lên, nếu không phải Đỗ Long, không biết y phải lăn lộn ở dưới bao lâu nữa. Nghe Đỗ Long gọi y lập tức kêu gào:



- Cái gì? Thật là làm gì có cái lí đó! Là kẻ ngu ngốc nào lại dám đánh Cục trưởng anh chứ...đường Hồng Kì? ừm, tôi sẽ đem người đến ngay, Cục trưởng anh chịu đựng một chút!



Đỗ Long tiếp đó gọi thêm mấy cuộc điện thoại, theo thứ tự là gọi cho Bạch Nhạc Tiên, sau đó là Nhạc Băng Phong, gọi cho Mã Quang Minh, gọi tiếp cho nhà báo Mao Tuệ Lệ, gọi cho người dẫn chương trình lớn Hàn Ỷ Huyên....



Trong khi hắn đang bận rộn, sở trưởng đồn công an Hồng Kì mang theo vài cảnh sát tay cầm côn, đội mũ cảnh phục oai phong đi đến. Sở trưởng đồn công an Hồng Kì nhìn thấy Tiểu Mã Ca và đám côn đồ bị đánh lê lết nằm dưới đất, mặt mũi Đỗ Long tuy bê bết máu, thân người chật vật đau đớn, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu đứng đó. Có một sự uy nghiêm lẫm liệt không thể xâm phạm.



Trương Phi Hào trưởng đồn công an Hồng Kì nhìn thấy mà trong lòng kinh hãi. Gã không hỏi căn nguyên đã tiến lên dùng cảnh côn chỉ vào Đỗ Long, quát lớn:



- Dừng tay lại, không được đánh người, mau hạ hung khí xuống!



Đỗ Long quay đầu lại lạnh lùng nhìn về phía gã, nói:



- Trên tay tôi chỉ có điện thoại, anh thấy tôi dùng điện thoại đánh người ư?



Trương Phi Hào nhìn Đỗ Long một cái trong lòng không khỏi ớn lạnh. Có điều chỉ là trong chớp mắt, Trương Phi Hào thẹn quá hóa giận nói:



- Ngoài anh ra còn ai không? Còng tay lại cho tôi!



Hai dân cảnh của đồn công an cầm còng tay tiến lên trước chuẩn bị bắt người, Đỗ Long phẫn nộ quát:



- Tôi xem ai dám còng tay! Trương Phi Hào! Anh duy trì trật tự xã hội, bảo vệ quần chúng nhân dân như thế này đây sao? Anh mở to mắt của anh ra mà nhìn, tôi là Đỗ Long Phó cục trưởng cục Công an thành phố Lỗ Tây!




- Gọi điện cầu cứu viện ư? Trương Phi Hào, lúc này không cần biết cậu gọi điện cho ai thì cũng vô dụng thôi. Nói đi, cậu nhận được của họ Mã kia bao nhiêu đồ hối lộ? Không ngờ chăm sóc người ta như thể Thái Thượng hoàng! Lúc nào mà cậu có thể chăm sóc người dân như vậy thì còn gì bằng.



Trương Phi Hào cười lạnh lùng nói:



- Anh đang chế nhạo tôi à, nếu không phải sau lưng anh có hậu thuẫn, có chỗ dựa dẫm nên không sợ, thì anh mạnh hơn tôi là bao?



Đỗ Long nói:



- Đừng có kiếm cớ biện minh cho mình, nếu cậu một mực kiên trì đúng nguyên tắc, thì nhất định có cách. Cậu chính là không kiên trì quan điểm, mới sai một li đi một dặm. Dẫm vào đống bùn sâu cũng không đứng dậy được. Bây giờ tôi cho cậu một cơ hội. Nói cho tôi biết, Tiểu Mã Ca rốt cuộc có hậu thuẫn gì, tại sao không ai dám động vào hắn?



Trương Phi Hào ánh mặt chợt lóe lên, nói:



- Anh quả thật không biết gì sao? Mã Thành Cương có bạn bè thân thiết là cháu của Phó bí thư tỉnh ủy. Sau khi xảy ra chuyện của Vương Hải Lượng năm ngoái, Mã Thành Cương rất nhanh đã bị bắt, chính là họ Vương Phó giám đốc sở Công an tỉnh trực tiếp hạ lệnh thả người.



- Phó bí thư tỉnh ủy Phó Văn Ngọc? Phó giám đốc sở công an Vương Chí Đan?



Đỗ Long nói:



- Cậu nghĩ tôi ngốc à? Chỉ là cháu một người bạn hữu sao có thể giúp hắn một chuyện lớn đến vậy?



Trương Phi Hào nói:



- Sự thật là như vậy, thích tin hay không là tùy anh, tôi không có thế lực như anh, tôi không thể chọc tức dạng người như vậy. Thậm chí vài lần muốn xin dời đi đều không được phê chuẩn. Tôi còn có thể làm gì? Chủ trương chính nghĩa thì cũng cần có thực lực mới làm được, bây giờ việc tôi nên làm cũng đã làm rồi. Sau này cũng không còn việc gì của tôi nữa, anh đi giày vò mấy người đó đi.



Trương Phi Hào nói xong mặt mày thả lỏng, giống như buông khỏi đầu gánh nặng ngàn cân. Đỗ Long thấy thế cũng chẳng muốn trách cứ gì nữa. Đứng trên tầng cao gây áp lực xuống dưới. Rốt cuộc sở trưởng sở cảnh sát có năng lực đến đâu?