Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1121 : Giằng co
Ngày đăng: 17:44 30/04/20
Trần Gia Bảo đúng là một đưa trẻ ngoan và thông minh. Nó cố giấu nước mắt, há miệng ra. Lúc Trần Lương Hồng nhét bánh vào mồm, nó liền cắn một miếng to.
Từ tối qua đến giờ Trần Gia Bảo chưa ăn gì, suýt chút nữa là đã nhai luôn cả ngón tay của Trần Lương Hồng. Y thô tục mắng chửi. Trần Gia Bảo biết sinh mạng nhỏ bé của mình nằm trong tay y, nên dù có giận thấu xương cũng ngâm miệng không nói nửa lời.
Một lúc sau thấy Trần Gia Bảo không vấn đề gì, lúc này Trần Lương Hồng mới nhét bánh vào mồm ăn.
Cứ như vậy mỗi chiếc bánh Trần Gia Bảo đều ăn trước hai miếng, rồi Trần Lương Hồng mới ăn mấy miếng sau. Trần Lương Hồng bắt đầu khát nước, lại để cho Trần Bảo Bảo uống trước mấy ngụm. Đợi đến khi nó không việc gì, mới ùng ục tu hết chỗ nước còn lại.
Bởi vậy, thời gian trôi qua rất nhanh. Thẩm Băng Thanh dẫn Trâu Xuân Kỳ xuống nhà. Sau khi vào phòng, Trâu Xuân Kỳ liền xông tới cửa phòng đã bị đoàn cảnh sát bao vây, kết quả là bị Đỗ Long chặn lại. Chị ta bám lấy tay Đỗ Long, nước mắt chảy ra như mưa kêu lên:
- Gia Bảo…con tôi…
Trần Bảo Bảo cũng kích động, nó cố xoay người kêu lên:
- Mẹ.
Hai mẹ con không thể gặp mặt, mà chỉ có thể nghe thấy giọng và cùng khóc. Trần Lương Hồng lại trầm xuống, không quát mắng Trần Bảo Bảo và Trâu Xuân Kỳ. Đỗ Long đảo mắt nói lớn:
- Trần Lương Hồng, anh tại sao không nói gì? Anh có điều kiện gì thì hãy nói ra đi, bọn tôi sẽ cố gắng đáp ứng, chỉ có một điều là anh đừng làm hại đứa trẻ vô tội.
Trần Lương Hồng vẫn im lặng. Lúc này Trâu Xuân Kỳ đã thức tỉnh Đỗ Long, bà bắt đầu lớn tiếng hỏi:
- Trần Lương Hồng, sao anh lại làm như vậy? Tôi với Anh Thụ có chỗ nào đắc tội với anh, mà anh lại ra tay tàn ác vậy? Trần Lương Hồng, anh nói đi.
Trần Lương Hồng vẫn không thèm hé răng. Lúc này ngay cả mấy người đến sau như Thẩm Băng Thanh cũng cảm thấy Trần Lương Hồng khác thường. Cũng chính lúc này, mẹ Trần Lương Hồng Vương Tố Nga đi cùng xe đến rơi nước mắt nói:
- A Hồng, con sao vây? Sao con lại có thể làm vậy? Mau thả Gia Bảo ra đi. Nó là chúng ta nuôi lớn, sao con có thể đối với nó như vậy…
Trần Lương Hồng kích động hét lớn:
- Ở đây không có chuyện của mẹ, mẹ mau tránh ra đi.
Nói xong Đỗ Long bước ra, giơ hai tay lên đứng trước cửa, Trần Lương Hồng dùng súng chỉ vào Đỗ Long nói:
- Xoay vòng giang tay ra.
Đỗ Long phát hiện tay cầm súng của Trần Lương Hồng đặt yên trên giường…chía vào ngực Đỗ Long, không thèm ngắm rất bình tĩnh, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Lòng Đỗ Long chợt kinh động, tên Trần Lương Hồng này dùng súng không phải chỉ một hai lần.
Đỗ Long làm ra vẻ phải xoay người lại nói:
- Trần Lương Hồng, anh bắn chết Trần Hồng Thụ rất lão luyện đấy. Anh không phải là tên sát nhân điên cuồng giết chết hơn mười người ở Quảng Đông Quảng Tây mấy năm nay đấy chứ?
Trần Lương Hồng căng thẳng nói:
- Mày nói lung tung gì đấy? Mau quay người đi.
Đỗ Long hết sức tập trung, hắn quay chầm chậm một vòng, chỉ thấy Thẩm Băng Thanh căng thẳng hai tay ôm súng đứng bên cạnh. Giả sử như Trần Lương Hồng dám nổ súng, cậu ta sẽ lập tức xông vào xử lý Trần Lương Hồng không chút do dự.
Đỗ Long nháy mắt với cậu ta, rồi sau đó quay lại. Trần Lương Hồng lại nói:
- Không được, mày phải bảo người còng tay về phía sau.
Đỗ Long nói:
- Còng tay lại thì lái xe kiểu gì?
Trần Lương Hồng nói:
- Xe đến, tao sẽ mở còng cho mày. Mau lên, lắm lời là tao nổ súng đấy.
Chẳng hiểu sao đột nhiên Trần Lương Hồng lại trở nên lo lắng. Đỗ Long chỉ đành để tay về sau lưng, tay hắn lật một đồng liền lớn với hai đồng xu từ trong tay áo lăn vào long bàn tay.