Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1150 : Đàn ông không dễ rơi lệ

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


- Tư Mã Lăng anh có biết tại sao chúng tôi đưa anh về đây không?



Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long uy nghiêm nhìn Tư Mã Lăng.



Tư Mã Lăng cười nhăn nhó nói:



- Các anh nghi ngờ tôi giết vợ mình, vì thế đưa tôi tới đây.



Bây giờ Tư Mã Lăng đã được tắm rửa và thay chiếc áo cộc màu vàng, chỉ có điều vẫn ảm đạm, thần sắc vẫn rất sợ sệt, không ngừng thở ngắn than dài và lau nước mắt.



Tư Mã Lăng:



- Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh hãy giải thích xem rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì.



Tư Mã Lăng nhăn nhó nói:



- Cục trưởng Đỗ, nếu tôi biết mà tôi lại không sớm nói ra sao? Nếu tôi biết được ai đã giết vợ tôi, tôi nguyền rủa chém nó ra làm trăm ngàn mảnh chó nó chết không được tử tế!



Tư Mã Lăng nói rồi trở nên kích động, Đỗ Long nói:



- Anh không cần phải kích động, bây giờ mọi chứng cứ đều nhằm vào anh, anh chỉ kêu oan không rồi nguyền rủa thì có tác dụng gì? Anh nên nói ra những gì có lợi cho anh đi.



Tư Mã Lăng nhăn nhó nói:



- Cục trưởng Đỗ, tôi thực sự không biết gì hết.



Đỗ Long nói:



- Anh cũng phải nói ra điều gì đó chứ? Ví dụ anh có kẻ thù gì không? Hoặc là vợ anh có đắc tội với ai không vân vân.



Tư Mã Lăng nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu nói:



- Không có, tôi và vợ tôi đều không phải là người thích gây chuyện thị phi, từ trước tới giờ chúng tôi không hề đắc tội với ai, không tin anh có thể đi hỏi hàng xóm láng giềng.



Đỗ Long trợn mắt, tên này thật quá ngốc, Đỗ Long đành hỏi từng câu như bóp kem đánh răng.



- Bình thường quan hệ của anh với vợ anh thế nào?




Tư Mã Lăng khóc rưng rưng nói:



- Tôi đã từng bị mộng du, uống thuốc bác sỹ kê cho đã khỏi rồi, tại sao lại như vậy...



Đỗ Long nói:



- Chuyện này ai có thể tính trước được? Anh yên tâm, tôi sẽ mời bác sỹ tới chẩn đoán bệnh cho anh, chỉ cần có kết quả chẩn đoán, tòa án sẽ xử nhẹ một chút.



Tư Mã Lăng nói:



- Tôi hận là không thể tự giết chết mình, tòa án xử càng nặng càng tốt, cứ đem tôi đi xử bắn luôn đi...



Tư Mã Lăng tự oán trách chính mình, Đỗ Long an ủi mấy câu, cũng khó mà tiếp tục. Tư Mã Lăng khó mà đối diện với con gái và bố mẹ vợ, bất luận có phải là mộng du hay không, dù sao người vẫn là do gã giết, gã không có cách nào đối diện với lương tâm của chính mình.



Đỗ Long ra hiệu cho cảnh viên đưa gã đi, Thẩm Băng Thanh bước vào hỏi:



- Cậu khẳng định gã đó bị mộng du nên mới giết người?



Đỗ Long cười nói:



- Băng Thanh cậu bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình từ khi nào vậy? Mộng du giết người cũng không phải là mới mẻ gì, chẳng có gì kỳ lạ, gã đó cũng rất đáng thương, bình thường áp lực quá lớn, tinh thần đột nhiên bị sụp đổ, đưa gã tới bệnh viện chuẩn đoán đi.



Thẩm Băng Thanh gật gật đầu nói:



- Được rồi, tôi đi ngay đây... Đỗ Long...



Đỗ Long dừng bước hỏi:



- Ừ, sao thế?



Thẩm Băng Thanh lắc đầu nói:



- Không có việc gì...



Đỗ Long biết cậu ta vẫn còn đang rối rắm chuyện gì đó, chuyện này cũng không có cách nào khác, đành đợi cậu ta hạ quyết tâm vậy...