Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1159 : Linh hồn phụ thể
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Đỗ Long cũng kinh ngạc nhìn lại màn này, động tác của Trần Kiến Hải rất nhanh, chĩa họng súng vào sau lưng Đỗ Long, hắn không giám tùy tiện manh động.
- Tựa vào cây, quay người lại.
Trần Kiến Hải thấp giọng quát, nói rồi y lùi về sau hai bước.
Lùi về sau đúng hai bước, khiến Đỗ Long càng không giám hành động thiếu suy nghĩ. Lần trước hắn tránh không thoát viên đạn của Trần Lương Hồng, đối mặt với một Trần Kiến Hải lợi hại hơn nhiều so với Trần Lương Hồng, hắn càng không dám mạo hiểm.
Trong khi hắn mặt đối mặt Trần Kiến Hải, Đỗ Long hỏi Trần Kiến Hải:
- Tại vì sao?
- Tại sao?
Trần Kiến Hải cười lạnh lùng nói:
- Xé toang chòm râu dính trên miệng mày đi, Đỗ Long Đỗ đại cảnh sát.
Đỗ Long chấn động trong lòng, hắn nói:
- Cậu nói cái gì? Đỗ Long? Đỗ Long là ai?
Trần Kiến Hải nói:
- Đừng có chối cãi, tao sớm đã nhận ra mày rồi, thân hình, dáng vóc của mày, bộ dạng đi đứng, giọng điệu nói năng, tao đều ghi nhớ rất rõ ràng, nhất là đôi tay của mày. Tao chưa từng nhìn thấy người đàn ông nào có đôi tay sạch sẽ, gọn gàng đẹp như vậy.
Đỗ Long cúi đầu nhìn tay mình, nói:
- Cái này là vì cậu không gặp nhiều nên thấy nó kì quặc. Thôi được, cứ coi như tôi là Đỗ Long, vậy thì sao nào? Chỉ vì kẻ bạn chiến hung tàn chém giết lung tung người dân ấy mà cậu thù hận tôi lâu vậy sao?
Trần Kiến Hải cười khẩy nói:
- Cậu đừng có mà không tin, tôi có thể chứng minh cho cậu xem, quan hệ hai chúng ta tốt như vậy, những chuyện chỉ có hai chúng ta biết nhiều vô kể. Cậu tùy ý hỏi tôi hai chuyện, còn không biết sao?
Trần Kiến Hải nghi hoặc nhìn Đỗ Long, nói:
- Tôi xoay người ôm cái cây này, cậu tới giữ cổ tôi, cầm súng đặt vào hậu tâm, nếu tôi nói sai nửa lời, cậu cứ thẳng tay mà đánh chết tôi cũng được.
Dứt lời Đỗ Long xoay người hai tay vòng ra ôm lấy cây. Trần Kiến Hải cau mày nói:
- Giơ tay lên, để ở nơi tao nhìn thấy... mày nói mày là Trần Tú Mục, vậy tao hỏi mày, lần cuối cùng đái giầm là khi nào?
Trần Kiến Hải không hề bước lên trước. Đỗ Long không thể cảm nhận được suy nghĩ của gã, đành nói:
- Cậu lại đây, ngay sau tôi, bằng không tôi từ chối trả lời. Đứng xa như vậy, lẽ nào cậu sợ tôi đánh lén cậu sao? Cậu từ lúc nào lại nhỏ gan như vậy?
Trần Kiến Hải thật muốn một súng bắn chết hắn, nhưng trong lòng lại có chút mong đợi. Gã nghĩ ngợi, rồi nói:
- Mày muốn chết thì cứ thử xem...
Nói xong Trần Kiến Hải bước lên hai bước, tay trái nắm chặt cổ Đỗ Long đem hắn ghì chặt lên cành cây. Chân trái tiến lên trước ghìm nén hai chân của Đỗ Long. Đặt họng súng lạnh buốt sau lưng Đỗ Long. Quát lớn:
- Nói!
- Vừa rồi cậu hỏi tôi...
Đỗ Long một bên nói, một bên cảm nhận suy nghĩ của Trần Kiến Hải, nói rằng:
- Lần đái giầm cuối cùng của tôi... là trước năm tám chín. Trong lúc chấp hành làm nhiệm vụ đã dẫm vào địa lôi. Lúc đó quá sợ hãi...haizzz, nói đến chuyện này thật mất mặt, cũng may người ngoài không biết.
Trần Kiến Hải trong lòng thảng thốt, không từ ngữ nào tả nổi, điều này... thực sự không thể nghi ngờ được!