Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1172 : Chứng cớ rành rành

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Đó là một cái quốc rất bình thường, cùng dựa vào tường với xẻng và các công cụ khác. Đoạn giữa của cán cuốc bị mài mòn nhẵn bóng, còn một đầu thì bị ăn mòn nghiêm trọng, phải dùng hai cái then cửa chèn vào mới giữ chắc được. Cuốc nhọn và sắc bén, đai cố định cán cuốc đã bị rỉ sét loang lổ.



Đỗ Long lập tức đi về phía cái cuốc, đeo găng tay vào, dùng hai tay nâng cuốc lên, lật đi lật lại vài cái. Đỗ Long quay đầu nói với ông Tăng:



- Ông Tăng, gần đây ông có dùng cái cuốc này không?



Ông Tăng nghi ngờ nói:



- Trời lạnh thế này, ai lại đi cuốc chứ, đã một thời gian không dùng đến rồi.



Đỗ Long nói:



- Thật sao? Vậy tại sao giữa hai cái then cài này lại có vết máu?



Ông Tăng nghi ngờ nói:



- Vết máu? Sao lại có vết máu được?



Ông Tăng nghi ngờ đi về phía Đỗ Long nhưng Thẩm Băng Thanh lại kinh hãi lập tức lấy súng, giơ tay trái lên ra hiệu nói:



- Không được nhúc nhích, đứng yên đó! Giơ hai tay lên!



Bước chân ông Tăng dừng lại, ông ta nói:



- Trên cái cuốc sao lại có vết máu? Các cậu làm gì? Tôi muốn giết tên súc sinh đó mà còn phải giấu diếm sao? Chỉ cần một cái tát cũng có thể đánh chết gã như bóp chết một con ruồi vậy!



Đỗ Long nói:



- Ông Tăng, chứng cứ sẽ không gạt người. Tôi để nghị ông bớt tranh cãi, có gì muốn nói thì đến đồn công an hãy nói sau.



Ông Tăn cả giận nói:



- Tôi không giết người, các cậu dựa vào cái gì mà đòi đưa tôi đến đồn công an? Tôi không phục! Trưởng thôn đâu? Đưa bọn họ tới đây, tôi muốn bọn họ giải thích!



Ông Tăng nói xong xoay người nhấc cái búa lên, trợn tròn mắt nhìn Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long nói:



- Ông Tăng, ông đừng kích động, Băng Thanh, lui về phía sau, tất cả mọi người lui về phía sau, ông Tăng, bỏ búa xuống, có gì từ từ nói.



Ông Tăng giận dữ hét lên:



- Tôi không giết người, ai muốn bắt tôi, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó!




Phong Học Chí nói:



- Vậy cơ bản xác định chính là ông ta. Bí thư chi bộ thôn, trưởng thôn, chúng ta hãy công bố tin tức này ra ngoài để tránh mọi người suy đoán gây ảnh hưởng không tốt.



Đỗ Long dường như muốn nói gì xong lại thôi. Ngẫm nghĩ một chút, hắn không nói gì cả, tiến vào xe cảnh sát. Mọi người cùng đi đến đồn cảnh sát.



Tại đồn công an xã, Thẩm Băng Thanh đang tiến hành thẩm vấn Tăng Thanh Lôn. Ông ta nhíu mày không nói lời nào.



Đỗ Long vào phòng thẩm vấn, vỗ vai Thẩm Băng Thanh nói:



- Để tôi.



Thẩm Băng Thanh nhường chỗ cho Đỗ Long, hắn đưa bao thuốc Ngọc Khê cho Tăng Thanh Lôn nói:



- Ông Tăng, rút lấy điếu thuốc, chúng ta từ từ nói.



Tăng Thanh Lôn châm lửa hút thuốc, ông ta trầm giọng nói:



- Không có gì để nói cả, có phải các cậu lại tìm được chứng cứ mới ở nhà tôi không?



Đỗ Long gật đầu nói:



- Một đôi giày từng xuất hiện ở hiện trường, còn có một chiếc áo dính vết máu.



Tăng Thanh Lôn hít một hơi khói sâu, nói:



- Chỉ có hai cái thôi sao, so với chứng cứ năm đó bọn họ vu oan cho cha tôi thì ít hơn nhiều.



Đỗ Long nói:



- Ông cho rằng chúng tôi vu oan để hãm hại ông sao?



Tăng Thanh Lôn nói:



- Cục công an các cậu không phải không có việc gì làm mà đi vu oan cho tôi, nhưng những người khác thì khó nói. Hai ngày trước tôi đánh mất một cái áo khoác và một đôi giày. Cái cuốc thì vẫn để trong sân, buổi tối tôi ngủ như chết, ai cũng có thể đến lấy. Trong mắt tôi những chứng cứ này cơ bản là không có ý nghĩa gì.



Đỗ Long nói:



- Ông Tăng không hổ là quân nhân đã trải qua chiến tranh, nhanh như vậy mà đã hồi phục bình tĩnh. Ông nhìn hai bức ảnh này một chút, xem đây có phải là quần áo và giầy mà ông bị mất không?