Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1174 : Chân tướng phơi bày

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


- Tiểu Huyên, việc em bảo anh làm anh đều làm được rồi. Tối nay có phải là chúng ta...



Trong bụi cỏ người đàn ông nói với người phụ nữ.



Hai tay cô gái đan chéo vào nhau che chắn trước ngực, cô nói:



- Anh nói bậy bạ gì đấy, tôi bảo anh làm việc đó bao giờ?



Người đàn ông tức giận nói:



- Tiểu Huyên, sao cô có thể lật lọng như thế? Nếu không phải vì cô thì tôi có thể bóp chết thím Hồng sao? Nếu không phải vì khoản bồi thường nhà cô thì tôi một là không làm, hai là đã làm thì làm tới cùng xử lý nhà họ Lý đấy sao? Tôi cực khổ làm nhiều việc như vậy đều là vì cô, sao cô có thể lật mặt không biết gì như thế chứ?



Người phụ nữ nói:



- Tôi xin anh giúp tôi, nhưng cũng không kêu anh giết người, nếu sự việc bị bại lộ thì phải làm sao? Anh là cán bộ mà!



Người đàn ông cười lạnh nói:



- Việc này tôi đã nghĩ qua rồi. Ngay cả Phó cục trưởng được coi là thần điều tra cũng không tìm ra đầu mối. Hiện giờ ông Tăng đã bị bắt, chứng cứ rành rành, chỉ cần bị kết tội thì sau này cũng không thể lật lại vụ án nữa. Chỉ cần cô không nói, tôi không nói thì ai mà biết được việc này là do chúng tôi làm.



- Là do anh làm, việc này không liên quan đến tôi.



Cô gái tên tiểu Huyên kia nói.



Người đàn ông kia có chút căm tức nói:



- Ý cô là tất cả mọi việc tôi làm đều là do tôi tình nguyện? Cô vốn dĩ không thích tôi đúng không?



Cô gái bối rối nói:
Trương Nhược Huyên thì tốt hơn một chút, cô khóc hu hu nhìn thật thê thảm. Trước đó còn gào lên biện bạch cho mình. Nhưng trong tiếng rống giận dữ mãnh liệt thì tiếng kêu gào của cô gần như là không ai nghe được.



Người dân liền đem in tức truyền đến nhà họ Trương. Hai người già nhà họ Trương nghe xong liền tức giận đến ngất đi. Người báo tin này sợ hãi, vội vàng kêu to:



- Không xong rồi, hai người nhà họ Trương ngất rồi! Mau đến đây đi!



Đỗ Long nghe thấy tiếng kêu, hắn nhướn mày nói với Thẩm Băng Thanh. Hắn đi tới nhà họ Trương, cũng may buổi chiều đã đến qua nên Đỗ Long nhanh chóng đến nhà họ Trương. Chỉ thấy ông Trương hôn mê được người đỡ nằm trên ghế salon.



Những người dân kia thấy Đỗ Long đến đây liền tránh ra. Đỗ Long tiến đến giơ tay xoa ngực ông Trương vài cái, ông Trương dần tỉnh dậy. Sau khi nhìn thấy Đỗ Long thì lập tức xấu hổ nhắm hai mắt lại. Hai hàng nước mắt đục theo gò má chậm rãi lăn xuống.



Mọi người thấy ông Trương tỉnh lại, liền nhắc nhở Đỗ Long còn có bà Trương ở tầng hai. Đỗ Long cũng cứu bà Trương tỉnh lại. Bà Trương khóc lóc vật vã hô lên, nói bố mẹ chết sớm, bọn trẻ không được ai giáo dục...Tuy rằng cũng có chút đạo lý nhưng vẫn có phần trách nhiệm. Trong lòng Đỗ Long hơi phiền cũng không để ý tới bà ta, lập tức rời khỏi Trương gia.



Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long lại gặp Phong Học Chí . Hiện tại đã không còn đám người tức giận, lại cũng quen thuộc với nơi này, Phong Học Chí khôi phục lại bình tĩnh. Gã thấy Đỗ Long tiến vào, hỏi:



- Có thuốc lá không? Tôi muốn hút một điếu.



Đỗ Long lấy trong túi ra một bao thuốc lá đưa cho Phong Học Chí , nói:



- Không phải là cậu không hút thuốc sao?



Phong Học Chí cười khổ nói:



- Đó là vì không muốn chết quá sớm, hiện giờ sắp chết rồi, còn kiêng kị làm gì...



Đỗ Long nói:



- Hối hận rồi sao? Sớm biết hế thì giờ đâu bị thế này?