Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1183 : Bất ngờ gặp lại

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Tầng hai và tầng ba của tòa nhà bảo tàng, Đỗ Long đều tham quan một lượt. Càng đi lên trên thì đồ vật càng ít, trong đó có không ít vị trí trống. Vương Đạt Đào cho biết đó là vị trí để dành cho món đồ riêng nào đó.Ví dụ có một ô vốn dĩ để ai đó chuẩn bị đặt cái đĩa “Quân Diêu tiểu điệt” kia. Nhưng hiện tại chỉ có thể phải đợi thêm mà thôi.



Những bảo vật ở tầng hai, tầng ba đều được rất nhiều chuyên gia giám định. Đỗ Long không thể phát hiện được thứ gì đáng nghi ở đây. Khi Đỗ Long xem xong tất cả các bảo vật và không có gì để phát biểu, Vương Đạt Đào làm vẻ lau mồ hôi, khiến người khác không khỏi mỉm cười.



Trong số những bảo vật của Vương Đạt Đào, Đỗ Long đặc biệt quan tâm tới đồ gốm và tranh chữ, thậm chí mượn cơ hội học lỏm được không ít từ Lưu Thư Giác. Kiến thức giám định đồ cổ thư họa có sự tăng vọt về chất.



Cuối cùng Vương Đạt Đào mời Đỗ Long tới phòng bảo tàng của gã xem xét nhưng Đỗ Long khéo léo từ chối. Có Lưu Thư Giác ở đó, có lẽ trong phòng bảo tàng ấy cũng chẳng có gì để lượm lặt. Ngày mai Bạch Nhạc Tiên đi rồi, hắn phải cố gắng giành nhiều thời gian bên cô.



Khi rời khỏi nhà Vương Đạt Đào, Đỗ Long nhận được hơn chục chiếc danh thiếp. Trong đó bao gồm của Vương Đạt Đào và Lưu Thư Giác, còn có danh thiếp của người đàn ông trung niên nho nhã đeo kính từng nói giúp Đỗ Long nữa. Tên ông ta là Dương Tử Hiên, là giám đốc công ty đấu giá Đỉnh Thiên Hồng Kông.



Lão Từ đưa Đỗ Long trở lại khu chung cư tỉnh ủy. Nghe nói ngày mai Đỗ Long quay về thành phố Lỗ Tây. Lão Từ còn rất tiếc nuối, hiện giờ ông muốn mời Đỗ Long về thăm nhà ông. Đỗ Long bày tỏ lần sau trở lại nhất định sẽ tới nhà Lão Từ làm khách, Lão Từ rất vui mừng.



Lúc sắp sửa lên lầu, Bạch Nhạc Tiên bỗng nhiên nói với Đỗ Long:



- Anh Long, anh đừng lên nữa, mẹ em trông thấy anh lại không vui. Em muốn cùng mẹ ăn một bữa cơm tối... Muộn một chút em sẽ ra tìm anh được chứ?



Đỗ Long nói:



- Thôi được, anh đi gặp gỡ vài người bạn cũ, anh đợi điện thoại của em.



Bạch Nhạc tiên khẽ ừ một tiếng, nhón chân nghiêng người khẽ hôn lên môi Đỗ Long rồi quay người đi lên trên.



Đỗ Long rời khỏi khu chung cư tỉnh ủy, móc điện thoại ra gọi cho Hoàng Kiệt Hào, nói:



- Sếp Hoàng, ăn cơm chưa? Tôi mời, ở khách sạn Kim Long, gọi cả mấy anh em nữa nhé.



Hoàng Kiệt Hào cười nói:



- Cậu tới thành phố Ngọc Minh từ khi nào vậy? Cũng không nói sớm, hôm nay thật không đúng dịp, mọi người đều đang tăng ca đây.



Đỗ Long nói:



- Có phải vì vụ án thành phố Song Môn kia không?



Hoàng Kiệt Hào ngạc nhiên hỏi:




- Vẫn còn ở đó, nhưng tình hình không tốt lắm.



Cổ Nguyệt Hồ sắc mặt trầm xuống, lướt qua hai người kia, đi thẳng vào một căn phòng của một tòa nhà bên cạnh cái sân. Đỗ Long cũng theo vào trong. Hai người đang gác bên ngoài đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng cũng không cản lại.



Trong một căn phòng nồng nặc mùi thuốc, có một người nằm trên giường bệnh, mình đắp chăn, đang hôn mê bất tỉnh.



- Còn nhớ nó không?



Cổ Nguyệt Hồ ngoảnh đầu lại nói với Đỗ Long.



Đỗ Long vừa nhìn đã nhận ra bệnh nhân ấy chính là đứa bé từng định ăn cắp tiền của hắn trong cửa hàng sách lúc trước. Đã mấy năm rồi, nó cũng lớn lên nhiều, vẫn khỏe mạnh kháu khỉnh. Chỉ có điều hiện giờ khuôn mặt đầy vẻ ốm yếu, hôn mê bất tỉnh sắc mặt tái nhợt.



Đỗ Long tiến lên phía trước,đưa tay tìm mạch trên cổ đứa bé, hỏi:



- Nó bị làm sao vậy?



Cổ Nguyệt Hồ nói:



- Không biết tại sao nó bị người ta vứt trong đống rác. Nếu không có anh em khác phát hiện, nó đã chết lâu rồi.



Đỗ Long cảm giác được đứa bé ấy đúng là bị thương rất nặng, hắn chau mày nói:



- Sao các cô không báo cảnh sát? Nó bị thương nặng như thế này, nên lập tức đưa tới bệnh viện chữa trị. Tại sao lại còn nán lại đây? Ý, đây là cái gì?



Đỗ Long lật chăn ra, phát hiện ngực trái của đứa bé quấn rất nhiều băng vải cầm máu. Đỗ Long nghi hoặc ngoảnh đầu lại, hỏi:



- Vết thương do súng?



Đứa bé trai trên giường bắt đầu ho, Cổ Nguyệt nói:



- Mau đắp lên, nó không chịu được lạnh.



Đỗ Long đắp vỏ chăn nhưng tay lại luồn trong chăn, day day ngực đứa bé, cơn ho lập tức dứt hẳn. Đỗ Long lật người cậu bé, và cầm một chiếc chậu nhựa từ dưới đất lên, vỗ nhẹ vào lưng thằng bé. Thằng bé ho mạnh một tiếng, phun ra mủ đờm có chứa máu, vừa lúc Đỗ Long đưa cái chậu hứng lấy.