Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1198 : Một vũng máu
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Nước mắt lập tức tuôn ra trong hốc mắt Trần Trung Thư, Đỗ Long vỗ vỗ bờ vai gã nói:
– Đừng có thương tâm quá, nói không chừng tôi dự đoán sai à? Vợ con anh không chừng đang hạnh phúc sống ở đâu đó, qua hai ngày nữa sẽ trở lại.
Trần Trung Thư lau nước mắt, nghẹn ngào nói;
– Không thể nào, cô ấy không quay về đâu, tôi biết, tôi sớm đã biết rồi… Cô ấy nhất định gặp phải điều bất trắc rồi. Nếu không cô ấy sẽ không thể cái gì cũng không mang chỉ đem con gái đi cùng…
Đỗ Long cũng không biết làm sao để an ủi được, đúng lúc này, Hoàng Nham từ trong nhà đi ra, nói với Đỗ Long:
– Cục trưởng, không có phát hiện gì, trang sức quần áo của Từ Kim Đán đều ở đây.
Trần Trung Thư nói:
– Tôi tự mình cũng tìm qua vô số lần rồi. Vợ tôi cô ấy không viết nhật ký cũng không dùng máy tính, điện thoại cũng mang đi rồi, đều không có đầu mối gì.
Đỗ Long nói:
– Anh đừng vội, đầu mối luôn sẽ có, Trần Trung Thư, con gái anh có máy tính không? Cô bé nghiền internet không?
Trần Trung Thư nói:
– Có thì có, nhưng máy tính con bé có mật mã, mở không được.
Đỗ Long nói với Nhạc Băng Phong:
– Băng Phong, em phải ra tay rồi.
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, đi vào phòng ngủ của Hồ Thanh Thanh, Đỗ Long hỏi;
– Trần Trung Thư, Hồ Thanh Thanh không phải là con đẻ của anh sao?
Trần Trung Thư lắc đầu nói:
– Không phải, Kim Đán đem con bé theo khi được gả cho tôi, con bé đã được hơn 4 tuổi rồi. Con bé biết tôi không phải là ba đẻ của nó, nói gì nó cũng không chịu đổi họ, đối với tôi vẫn cứ lạnh lùng vậy, tôi thật sự quá thất bại rồi.
Đỗ Long nói:
– Anh sai rồi, anh là một người chồng tốt, một người cha tốt, chỉ là bọn họ không biết quý trọng mà thôi. Anh nghỉ ngơi chút đi, tôi vào trong phòng đi xem một chút.
– Đó là mấy ngày trước, tôi đi làm về thì phát hiện trên sàn phòng ngủ có một vũng máu, lúc đó tôi cũng ngẩn cả người. Vốn định báo án, nhưng nếu tôi báo án nhất định sẽ thành nghi phạm mà bị bắt lại. Tôi liền nghĩ cách lau sạch chỗ máu đó. Tôi nói là sự thật, xin hãy tin tôi.
Trương Cửu Chú bật thốt lên nói:
– Rõ là nói hươu nói vượn, ai sẽ tin chứ. Nhất định là anh đem vợ con anh cùng giết rồi! Mau thành thật khai báo, thi thể anh xử lý như thế nào rồi?
Trần Trung Thư nắm lấy tóc của mình, gã đột nhiên dùng sức đập đầu của mình trên bàn trà, gã khóc gào lên nói:
– Tôi không có giết người, tôi không có giết người, tôi không có giết vợ con tôi… Xin hãy tin tôi…hu…
Hai người ngồi bên cạnh Trần Trung Thư đều ngăn không được gã. Mãi đến khi Đỗ Long tiến lên tát cho hắn một cái ngất đi, sau đó hắn lật xem một chút mí mắt của Trần Trung Thư nói;
– Đồng tử con ngươi hắn biến lớn, không thích hợp, các anh nhanh chóng đem anh ta đến bệnh viện cấp cứu.
Trần Trung Thư bị hai người cảnh sát có vũ trang vội vàng khiêng xuống. Đưa đến bệnh viện rồi, Đỗ Long phái Tạ Ba đi theo. Nhạc Băng Phong nghe được động tính đi ra, kinh ngạc nói:
– Anh ta sao vậy?
Đỗ Long lắc lắc đầu nói:
– Trước mắt vẫn chưa rõ, dường như tinh thần rối loạn, có khả năng ăn nhầm đồ rồi.
Trương Cửu Chú nói:
– Tôi xem anh ta đúng là bệnh thần kinh, bình thường thì ẩn núp, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Vợ con anh ta khẳng định là bị giết vào lúc hắn nổi điên.
Đỗ Long hỏi ngược lại:
– Anh không phải vẫn cho rằng vợ con anh ta là tự ý rời đi sao?
Trương Cửu Chú ngượng ngùng nói:
– Bây giờ có chứng cớ đương nhiên không giống nhau rồi.
Đỗ Long nói:
– Đừng có dễ dàng ra kết luận. Tôi xem vụ án này không có đơn giản như vậy. Đội hình sự các anh không phải đã đến xem qua sao? Tại sao không phát hiện ra vết máu?