Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1208 : Cứu nhanh như chớp

Ngày đăng: 17:45 30/04/20


Bành đại ca nói:



– Thôi đi, đừng có ầm lên nữa.Tiểu Tằng, ba đứa chúng mày ở lại đây trông chừng bọn người này, những đứa khác theo tao về lôi tiếp nhóm nữa đến. Làm xong việc là chúng ta có thể cao chạy xa bay.Ông chủ nói sẽ cho chúng ta một khoản tiền thưởng để vui vẻ một trận đấy.



Đám tay chân hung ác cùng reo hò cả lên, sau đó ào ào lên xe, quay về chở nhân công nô lệ bị bắt cóc chuyến thứ hai.



Khi bọn Bành đại ca đi khỏi, nhóm của Đỗ Long cũng tới chỗ gần đó. Ngoài nhóm Đỗ Long, Vương Bá, Đoàn Huệ Minh cũng đã tới, Hạ Hồng Quân lấy ống nhòm quan sát một lát, nói:



– Chỉ có ba tên thổ phỉ, hơn nữa lại rất không chuyên nghiệp, nhắm mắt cũng giải quyết được. Tôi, Vương Bá, Đoàn Huệ Minh sẽ luồn qua giải quyết bọn chúng.



Đỗ Long nói:



– Không được, không được. Loại việc này các anh làm thường xuyên, việc đơn giản như này cứ để cho tôi đi.



Hạ Hồng Quân nói:



– Cậu định giải quyết bọn chúng một mình à?



Đỗ Long đưa mắt quét một vòng, gật đầu với Thẩm Băng Thanh và Hồ Tuyết Mai, nói:



– Ba người chúng ta đi.



Hồ Tuyết Mai rút phắt ra một con dao găm, cầm trong tay múa may vài cái, nói:



– Anh dám xem thường tôi à?



Đỗ Long cười nói:



– Không phải xem thường, mà là đặc biệt chiếu cố. Tôi thấy cô đã ngứa tay từ lâu rồi, nếu không muốn thì đổi anh Đoàn đi vậy.




– Trên đường bị cản trở làm chậm trễ không ít thời gian… Chân của anh gãy xương trầm trọng, hơn nữa để lâu quá, cần phải khẩn trương cứu chữa. Băng Thanh, cậu và Hồ Tuyết Mai nghĩ cách tìm mấy thứ cho tôi cố định một chút.



Lâm Vinh Anh cười đau khổ nói:



– Tôi biết, hai cái chân này bị đánh gãy từ chiều hôm qua, chậm trễ lâu như vậy chỉ e là phải phế bỏ mất thôi.



Đỗ Long khích lệ nói:



– Không đâu, vẫn còn cơ hội hồi phục, anh đừng nản lòng. Tôi giúp anh làm bớt sưng trước, để lát nữa dễ cố định một chút. Nếu anh sợ đau thì cắn vào thứ gì đó nhé.



Lâm Vinh Anh lắc đầu nói:



– Anh cứ làm đi, chân của tôi đau đến mức tê dại từ lâu rồi.



Đỗ Long không dài dòng nữa, hắn dùng bông y tế thấm cồn lau vài lần trên đôi chân sưng tấy của Lâm Vinh Anh. Sau đó, hắn rút dao ra lấy cồn sát trùng, rồi dứt khoát rạch rách chỗ da bị sưng tím bầm.



Lâm Vinh Anh nói không đau, trên thực tế vẫn đau đến mức run rẩy, nhưng anh ta chịu đựng không nói. Da vừa bị rạch, nước mủ liền chảy ra ngoài. Đỗ Long chậm rãi ép đẩy trên da anh ta, đồng thời truyền công lực vào trong, cho nước mủ nhanh chảy ra. Sau khi được Đỗ Long xử lý xong, hai cái chân sưng phồng đáng sợ của Lâm Vinh Anh cuối cùng phục hồi không ít. Đỗ Long cũng dò thử thấy tình trạng gẫy xương ở hai chân Lâm Vinh Anh nhẹ hơn dự đoán, và không bị dập nát. Chỉ cần nối lại chỗ xương bị gãy trên hai chân, ít nhất Lâm Vinh Anh có thể phục hồi khả năng đi lại bình thường.



Đỗ Long dùng cồn sát trùng miệng vết thương xong giúp Lâm Vinh Anh chỉnh lại chỗ gãy xương. Băng bó kỹ rồi lấy thanh gỗ cố định lại xong, hắn nói với Lâm Vinh Anh:



– Tình trạng vết thương của anh nhẹ hơn là tôi tưởng, anh yên tâm, sẽ hồi phục như lúc ban đầu thôi!



Lâm Vinh Anh đã đau đến mức mồ hôi nhễ nhại, mồ hôi thấm vào vết thương roi quật trên người, anh ta đau tới mức nghiến răng nhếch miệng, tuy nhiện cảm giác hai chân khá hơn nhiều rồi.Anh ta thở phào, miễn cưỡng cười nói:



– Vậy sao? Thế thì tốt, vì ngồi xe lăn đi hẹn hò trông không được hay ho cho lắm….



Trông thấy vẻ miễn cưỡng tươi cười của anh ta, trong lòng mọi người không khỏi đau xót, đồng thời cũng tràn đầy sự kính trọng đối với Lâm Vinh Anh….