Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1210 : Không thể thả người
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Hạ Hồng Quân nghe thấy tiếng kêu thảm thiết chạy tới gặng hỏi:
– Chuyện gì thế?
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
– Không có gì, hù dọa bọn chúng chút thôi… Chúng mày nhìn gì mà nhìn! Cúi hết đầu xuống cho tao. Đứa nào dám động đậy thì ông đây không khách khí đâu.
Người mà Đỗ Long quát là những người đang nằm bò dưới đất nãy giờ. Họ nghe thấy bên này có động tĩnh lạ, liền đánh bạo ngẩng đầu nhìn trộm. Nghe thấy Đỗ Long hô quát, họ lại vội vàng cúi đầu xuống.
Hạ Hồng Quân lôi Đỗ Long lại, nói:
– Đỗ Long, cậu có chút không bình thường, làm sao thế?
Đỗ Long nói:
– Nếu chiến hữu của anh bị người khác đánh gãy chân, anh sẽ làm thế nào? Người đó là cảnh sát đấy!
Hạ Hồng Quân chợt hiểu ra, nói:
– Thì ra là vậy, cậu tức giận là đúng. Nếu là tôi, tôi cũng bắn chết chúng nó sau đó tìm chỗ chôn rồi…Chúng tôi đã chuẩn bị xong rồi. Đợi lượt xe sau tới, sẽ lập tức ra tay cứu người. Lần này không phải lo sẽ làm kinh động đến ai nữa rồi chứ?
Đỗ Long nói:
– Ừm. Không phải lo chuyện đó. Tuy nhiên, trước khi chúng quay lại đây có khả năng sẽ gọi điện thoại cho tên Tiểu Tằng. Anh xem nên làm thế nào đây.
Hạ Hồng Quân nhìn tên Tiểu Tằng đang hôn mê bất tỉnh dưới đất, cười khổ sởnói:
– Để tôi giải quyết được rồi, cậu đi tìm chỗnguôi giận đi.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
Đám tay chân khu mỏ ngồi trên hai chiếc xe đằng sau cũng nhanh chóng bị nhóm Hạ Hồng Quân khống chế. Cuối cùng khi kiểm lại, ngoài tên Bành đại ca bị thương trong tay Đỗ Long ra, những người khác đều không bị thương.
Đám Bành đại ca mặt mũi tên nào tên ấy ủ rũ, bị trói ngược tay quỳ trên mặt đất. Đỗ Long nói với những người được giải cứu:
– Mọi người nghe đây, chúng tôi là giải phóng quân, bọn thổ phỉ đã bị khống chế hoàn toàn, các anh được cứu rồi.
Nghe Đỗ Long nói, những người trên xe, dưới xe bán tín bán nghi nhìn lại. Nhóm người của Đỗ Long không mặc quân phục, nhưng đám Bành đại ca đang quỳ bên cạnh thì họ nhận ra. Trông thấy đám người của Bành đại ca vừa rồi còn vô cùng hung hãn, bây giờ đang ủ rũ, bị trói ngược tay quỳ ở đó, một số người kích động không kìm được đã bật khóc.
Đỗ Long tiếp tục nói:
– Mọi người xuống xe tập trung lại một chỗ nghỉ ngơi một lát. Rất nhanh sẽ có xe quân đội tới đưa mọi người tới chỗ an toàn nghỉ ngơi chỉnh đốn. Sau đó, các anh sẽ nhanh chóng được trở về gặp lại người thân.
Hạ Hồng Quần đếm lại quân số, nói với Đỗ Long:
– Tất cả 95 người, nhiều hơn hơn chục người so với dự tính. Xem ra đúng là có nhiều người mất tích mà không có ai báo án.
Đỗ Long nói:
– Điều này không lạ, Trung Quốc dân số đông như vậy, rất nhiều người không có ai quan tâm đến, chết rồi cũng không ai biết.
Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh và Hồ Tuyết Mai duy trì trật tự. Hắn và nhóm người Hạ Hồng Quân áp giải đám người của Bành đại ca đến chỗ bọn Tiểu Tằng đang nằm. Bành đại ca trông thấy Tiểu Tằng bèn nhổ một bãi nước bọt, chửi mắng hung tợn:
– Thằng khốn, chỉ cần ông mày không chết, sau này cho mày lãnh đủ.
Tiểu Tằng vẻ mặt đưa đám nói:
– Bành đại ca, em xin lỗi. Tụi nó ác quá, gân chân của em còn bị tụi nó cắt mất.
Lúc này Bành đại ca mới chú ý đến chân của bọn Tiểu Tằng đều quấn vải, thấp thoáng có chút gì đó màu đỏ thâm ngấm ra ngoài, gương mặt y khẽ biến sắc.