Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1214 : Một mảnh cô quạnh
Ngày đăng: 17:45 30/04/20
Nghe thấy hai chữ lên núi này, tim của Trương Vĩnh Nguyên bất giác nhảy dựng lên, y vội nói:
– Người của thôn chúng tôi không có chuyện gì rất ít lên núi, căn bản đều ở nhà làm nông, nội trợ, nếu không thì đi ra ngoài làm công. Trên núi hoang mang vắng vẻ, muốn săn thú cũng không được gì, ai vô sự lên núi chứ.
Hoàng Kiệt Hào lạnh lùng nói:
– Thật không? Chỉ sợ dã thú cũng bị tiếng nổ của mìn làm cho sợ mà bỏ chạy rồi.
Tim của Trương Vĩnh Nguyên đập mạnh mấy cái, y ha ha cười nói:
– Trên núi có người nổ mìn? Tôi làm sao không biết? Tổ trưởng Hoàng nói đùa à?
Hoàng Kiệt Hào hừ một tiếng, nói:
– Mất hơn 100 người, tôi không có lòng nói đùa.
Lúc này điện thoại của Hoàng Kiệt Hoàng vang lên, sau khi y nhận điện thoại cố ý mở loa lớn, chỉ nghe trong điện thoại truyền ra giọng nói của Mạnh Hạo:
– Đội trưởng, chúng tôi phát hiện một con đường dẫn lên núi, có vết bánh xe rất sâu, rõ ràng là bị xe trọng tải đè, bây giờ tôi đang ở bên ngã tư phía tây thôn.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Được, cậu ở bên đó chờ… Bí thư chi bộ Trương, thôn Ngưu Đề là phạm vi quản hạt của ông, mỗi một chuyện xảy ra ở đây ông cũng phải rất rõ. Bắt đầu từ bây giờ, mỗi một câu nói của ông đều trở thành chứng cớ. Nói đi, ông thật không biết trên núi có người khai thác mỏ sao?
Mồ hôi trên trán Trương Vĩnh Nguyên rớt thẳng xuống. Dưới tình huống này, y không có lựa chọn khác, chỉ có thể kiên trì nói:
– Tôi không biết, trên núi sao có thể có người khai thác mỏ? Cái này không thể! Tổ trưởng Hoàng, anh nhất định là nghĩ sai rồi.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Rốt cuộc ai sai, ông lòng biết dạ rõ. Bí thư chi bộ Trương, tôi muốn dẫn đội lên núi, ông muốn cùng đoàn chúng tôi đi xem thử không?
– Đội trưởng Hoàng, lời nói này không đúng rồi. Chúng tôi lại không phải tội phạm, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không liên quan với chúng tôi, nhiều nhất chúng tôi cũng có sai sót trong công việc, tội lớn hơn nữa cũng không đổ lên đầu chúng tôi.
Hoàng Kiệt Hào hừ lạnh một tiếng, nói:
– Hãy đợi đấy.
Nói xong Hoàng Kiệt Hào liền đi về phía Mạnh Hạo. Trương Vĩnh Nguyên theo bản năng đi tới, y muốn xem thử lúc những tên ngu ngốc đó rời khỏi còn để lại dấu vết gì không. Cán bộ thôn khác thấy thế cũng lặng lẽ bám đuôi theo phía sau.
– Có phát hiện chút gì không?
Hoàng Kiệt Hào lo lắng hỏi.
Mạnh Hạo nói:
– Phát hiện một hầm mỏ rất sâu, vẫn chưa tìm hết. Bên trong có một dãy ký túc xá, trong đó có ký túc xá rất lớn, chứa trên dưới 100 người nghỉ ngơi. Nhưng cả miếng trải giường cũng không có, bên cạnh nhà bếp có mấy cái bát tô, đoán chừng cũng dùng cho trăm người.
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Tiếp tục tìm kiếm, mỗi một tấc đất cũng không được bỏ qua, bất cứ chứng cứ nhỏ nhặt nào cũng mang đến cho tôi. Tôi không tin nhiều người như vậy có thể biến mất không chút bóng dáng!
Nhìn thấy những chỗ này thu dọn khá sạch sẽ, bọn người Trương Vĩnh Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nhìn đám cảnh sát hình sự tỉ mỉ xem xét trên đất, cả trên miếng trải cùng tìm kiếm chứng cứ nhỏ nhặt, bọn họ bất giác có chút lo lắng, Trương Vĩnh Nguyên hỏi:
– Tổ trưởng Hoàng, các anh đang tìm gì vậy?
Hoàng Kiệt Hào trong lòng có chút âm trầm, y nhớ lại tình hình mà Nhạc Băng Phong nói. Tối qua Trưởng đồn công an chết tiệt đó từng đích thân đi đến một chuyến, nhất định là tối qua chuyển người đi rồi. Sớm biết thì không cần nghỉ ngơi, mà nổ xe ngay trong đêm chạy đến tiêu diệt chỗ này… Người thanh niên bị bắt cóc đó bây giờ đang ở đâu? Những người đó sẽ không nhẫn tâm giết tất cả bọn họ chứ?
Nghe thấy truy hỏi của Trương Vĩnh Nguyên, Hoàng Hào Kiệt rất tức giận nói:
– Bọn họ đang tìm kiếm tóc, vân tay, dấu chân v.v… tất cả chứng cứ có thể liên quan với người mất tích. Thông qua kết quả xét nghiệm AND, dấu vân tay, thì có thể biết người chúng tôi cần tìm có phải từng xuất hiện ở đây không. Bí thư chi bộ Trương, hy vọng người phụ trách ở đây không đến mức ngu ngốc tới mức làm hại những đứa trẻ này, bằng không mấy chục mạng người tuyệt không thể chỉ do một hai người có thể gánh nổi, Ban quản lý thôn các ông chịu trách nhiệm chủ yếu. Bi thư chi bộ Trương, ông còn gì muốn nói với tôi không?