Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1311 : Hai ông cháu không đáng tin

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Cổ Nguyệt Hồ nhíu mày, cô nói:



– Thực sự sẽ có người tới hại Tiểu Tam Tử sao? Rốt cuộc Tiểu Tam Tử thế nào rồi? Tại sao có người một lần nữa muốn lấy mạng cậu ấy như vậy?



Đỗ Long nói:



– Cô hỏi đúng điểm quan trọng rồi đấy, tôi nghi ngờ Tiểu Tam Tử đã nhìn thấy thứ gì đó mà cậu ta không nên nhìn. Cho nên mấy người đấy mới muốn truy sát cậu ta đến cùng. Trừ phi cậu ta chết rồi nếu không mấy người này sẽ không buông tha. Cô có biết tại sao Tiểu Tam Tử luôn hôn mê bất tỉnh mà càng ngày càng yếu ớt không?



Cổ Nguyệt Hồ lắc đầu nói:



– Bác sỹ cũng không nói được lí do, bọn họ nói Tiểu Tam Tử sức sống đứt đoạn, vì thế càng ngày càng yếu ớt, đại khái là như vậy… Lẽ nào anh biết chuyện gì?



Đỗ Long nói:



– Nếu tôi không biết thì cứu cậu ta bằng cái gì? Nói cho cô biết, kinh mạch của Tiểu Tam Tử bị thứ nội lực kì dị chiếm giữ. Triệu trứng kì lạ trên người Tiểu Tam Tử chính là do thứ nội lực quỷ quái này gây ra.



– Nội lực quỷ dị?



Cổ Nguyệt Hồ nghi hoặc ngẫm nghĩ. Sau đó thần thái có chút thay đổi, Đỗ Long hói:



– Nghĩ ra gì chưa?



Cổ Nguyệt Hồ nói ấp úng:



– Cái này… giống như một đặc thù lúc đối địch của chúng tôi…



Đỗ Long thấy vậy nói:



– Nếu đã biết lai lịch của nó thì tốt rồi. Cô cũng không cần thấy khó xử, đây là chuyện riêng của các người, tôi cũng không nên nhúng tay vào. Bây giờ chúng ta bàn đến chuyện chính, vụ trộm trong biệt thự Vương Đạt Đào cô nói các cô cũng đang quan tâm, vậy có thể cung cấp cho tôi chút manh mối được không? Kẻ trộm cao siêu như vậy trong nước hẳn không nhiều chứ?



Cổ Nguyệt Hồ nói:



– Trên quy tắc tôi không thể nói cho anh mấy chuyện này.



Đỗ Long nói:



– Tôi cứu Tiểu Tam Tử hai lần, còn giúp các người làm không ít việc. Một chút thông tin còm cõi này cũng không thể nói cho tôi sao? Tiểu Hồ Ly, chúng ta còn là bằng hữu không?



Cổ Nguyệt Hồ áy náy nói:
– Cậu nói là Đỉnh Thiên? Hắn đã ra nước ngoài vài ngày trước. Khuya hôm nọ còn thắng số tiền lớn ở Las Vegas. Cậu nghi ngờ hắn trộm đồ của Vương Đạt Đào thì cứ việc điều tra hắn, không dính dáng gì đến Tịnh Thủ Môn.



Đỗ Long cười nói:



– Được, được, xem ra hai ông cháu không muốn giúp đỡ, đã làm phiền rồi. Vốn dĩ Ngọc Bích có chút thông tin mới, tôi cũng không nói cho ông nữa.



Cổ Dật Phi nhướn mày, hỏi:



– Có tin tức gì mới chứ?



Đỗ Long xoay người rời đi hắn nói:



– Đợi khi nào ông mang kẻ trộm đồ nhà Vương Đạt Đào đến trước mặt tôi, tôi sẽ nói cho ông tôi đã biết được tin mới gì.



Cổ Dật Phi cau mày, nhìn Đỗ Long rời đi, không nói bất cứ điều gì. Cổ Nguyệt Hồ kéo tay ông nội mình, nói khẽ:



– Ông nội à, ông thực sự không biết ai trộm đồ sao?



Cổ Dật Phi lắc đầu nói:



– Không biết, Tiểu Hồ Ly, lần này cháu làm hỏng rồi, cháu bảo ông nói thế nào thì cháu mới tốt hơn đây?



– Cháu xin lỗi, ông nội…



Cổ Nguyệt Hồ lắc lắc tay ông nội làm nũng nói:



– Cháu chỉ là nhất thời hồ đồ mà, ai mà tưởng tưởng nổi những người xung quanh đều lừa cháu cơ chứ? Bọn họ đều chứng kiến cháu khôn lớn cơ mà…



Cổ Dật Phi chẳng biết làm sao, nói:



– Con bé này… về sau phải nhớ lấy, chỉ cần tranh giành lợi ích, bố ruột cũng sẽ lừa cháu thôi, đừng nói là mấy kẻ lõi đời này.



– Vâng ạ….



Cổ Nguyệt Hồ gật đầu như dập tỏi nói:



– Ông nội à, Tiểu Tam Tử rốt cuộc chọc phải người nào? Nghe Đỗ Long nói, trong kinh mạch của cậu ấy có một thứ nội lực kì dị, hại cậu ấy đứt đoạn sức sống… Đây chẳng phải giống chuyện trước đây ông kể sao?