Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1314 : Treo thưởng
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Vương Đạt Đào chần chừ một chút, nói: – Ngoại trừ bốn món bị trộm còn có một cuốn sổ sách cá nhân Nội dung trong sổ rất quan trọng, tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài.
Đỗ Long nói: – Chuyện quan trọng như vậy bây giờ anh mới chịu nói. Vương lão bản, rốt cuộc là anh nghĩ cái gì vậy? Còn có gì muốn nói nữa không?
Vương Đạt Đào nói: – Hết rồi. Hai ngày nay đầu óc tôi giống như bùn nhão vậy, cũng không biết rốt cuộc là làm sao
Đỗ Long nghe giọng điệu hồn bay phách lạc kia, biết rằng mất mấy món bảo bối cũng không thể khiến cho Vương Đạt Đào trở thành như vậy. Xem ra nội dung bên trong cuốn sổ sách bị mất kia mới thực sự là tối quan trọng. Chưa biết chừng trong sổ chính là những thứ không thể công khai ra ngoài.
Đỗ Long an ủi: – Vương lão bản, anh đừng quá nóng ruột. Đồ bị mất có thể tìm lại được. Hiện tại quan trọng nhất chính là ngủ một giấc. Đợi anh tỉnh táo lại rồi có thể nhớ lại chuyện cũ xem còn điều gì bổ sung nữa hay không.
Vương Đạt Đào lúc này làm sao mà ngủ cho được, trong bụng y sớm đã nóng như lửa đốt rồi. Hoàng Kiệt Hào gặp mặt Đỗ Long, chỉ vào màn hình ti vi. Chỉ thấy trên kênh truyền hình Thiên Nam đột nhiên có tin thời sự phát chen vào. Âm điệu lên bổng xuống trầm của phát thanh viên đọc: – Hiện tại phát một tin thời sự. Tối ngày hôm kia, tại một khu biệt thự xảy ra một vụ trộm khiến người dân chấn động. Trước tình hình cảnh sát điều tra chưa thu được kết quả, khổ chủ đột nhiên đưa ra một quyết định khiến người ta kinh ngạc. Ông chuẩn bị treo giải thưởng một trăm vạn. Bất cứ người nào có thể cung cấp manh mối cho ông hoặc cảnh sát, một khi thuận lợi bắt được đạo tặc thì người cung cấp tin có thể đơn độc hoặc tập thể cùng chia sẻ phần thưởng một trăm vạn này. Hiện giờ tôi sẽ đọc công cáo treo thưởng
Nghe treo thưởng công cáo được đọc trên ti vi, Đỗ Long thấp giọng quát trong điện thoại: – Vương lão bản, anh công khai treo giải thưởng trên truyền hình sao lại không thương lượng trước với tôi? Anh làm như vậy là quá mạo hiểm rồi.
Vương Đạt Đào cười khổ nói: – Tôi đã không còn biện pháp khác nữa rồi. Tiểu Đỗ, xin lỗi anh. Hy vọng quyết định này của tôi sẽ có ích đối với việc phá án của các anh
Đỗ Long gằn giọng nói: – Anh hoàn toàn làm rối loạn kế hoạch của chúng tôi rồi, như vậy sẽ rút dây động rừng đó. Vương lão bản, tôi đề nghị anh lập tức hủy bỏ việc treo thưởng này, nhân lúc còn chưa gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng.
Vương Đạt Đào nói: – Thật xin lỗi. Tiểu Đỗ, tôi còn có việc. Đợi có manh mối rồi tôi sẽ gọi điện cho anh. Tạm biệt.
– Tiểu tử này đúng là không khách sáo nhỉ. Hạ Hồng Quân cười nói: – Vậy tôi sẽ đợi tin của anh Đỗ Long, tối qua cậu có gặp được Tiểu Mai hay không?
Trong lòng Đỗ Long liền căng thẳng, hỏi: – Có chuyện gì? Tiểu Mai chưa trở về sao?
Hạ Hồng Quân nói: – Buổi sáng cô ấy gọi điện tới, nói rằng muốn ở một mình yên tĩnh một thời gian Đoàn Huệ Minh nói tối hôm qua anh tới tìm Tiểu Mai, có gặp được cô ấy không?
Đỗ Long nghĩ tới hồi đáp của Phó Hồng Tuyết, trong lòng an tâm một chút. Hắn nói: – Tìm được rồi. Khi đó cô ấy một mình uống rượu ở trong bar, cho nên tôi không làm phiền nữa. Sau đó cô ấy uống say bị một tên tiểu lưu manh quấy rối, bèn dùng một trận túy quyền đánh đuổi tên kia, cuối cùng tìm được khách sạn vào nghỉ. Vì tôi có việc nên không theo dõi cô ấy liên tục, tôi đã sắp xếp hai người trông chừng. Anh đợi một chút, tôi gọi điện xác nhận một chút rồi trả lời cho anh.
Hạ Hồng Quân ừ một tiếng, thở dài nói: – Làm phiền anh rồi. Tôi coi Tiểu Mai như em ruột mình, xảy ra chuyện như vậy mọi người cũng đều không biết phải làm sao mới được.
Đỗ Long an ủi: – Không có gì, cô ấy chỉ là nhất thời nghĩ không thông. Một thời gian là sẽ không có chuyện gì. Sau này tôi sẽ ít tiếp xúc với cô ấy là được.
Kết thúc cuộc nói chuyện với Hạ Hồng Quân xong, Đỗ Long lập tức gọi điện cho Phó Hồng Tuyết. Vừa có tín hiệu bắt máy hắn liền hỏi ngay: – Tiểu Tuyết, các em không phải nói rằng Hồ Tuyết Mai đã trở về rồi sao? Hiện giờ cô ấy ở đâu?
Phó Hồng Tuyết cười hì hì đáp: – Cô ấy đã về rồi a. Bất quá khi chúng em định đi thì phát hiện cô ấy đã chặn đường rồi. Lính đặc chủng đúng là lính đặc chủng, quả nhiên lợi hại. Chủ nhân, cô ấy nói muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh.
Vừa nói, Phó Hồng Tuyết vừa sờ sờ khuôn mặt Hồ Tuyết Mai giống như vuốt ve cún nuôi của mình vậy. Hồ Tuyết Mai bị trói chân trói tay ngoan ngoãn quỳ trên sô pha, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên. Khi Âu Dương Đình đưa điện thoại tới bên tai cô, cô ngượng ngùng quay mặt sang một bên.