Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 1317 : Trộm nhà khó phòng

Ngày đăng: 17:47 30/04/20


Hoàng Kiệt Hào cười nói:



– Được, cậu lại muốn chuồn, thuộc hạ của cậu làm thế nào? Đừng cạo sờn xe tôi…



Đỗ Long cười nói:



– Bảo bọn họ làm xong việc thì tự về nghỉ, ngày mai trở về Lỗ Tây!



Đỗ Long thừa dịp lúc Hoàng Nham vẫn đang nỗ lực biểu hiện thì lén chuồn mất, cũng không biết lúc Hoàng Nham đi ra phát hiện đã bị leo cây rồi sẽ có biểu tình thế nào.



Đỗ Long cũng không có đi xa. Sau khi hắn lượn một vòng dừng xe cảnh sát bên đường núp trong một góc phòng sáng sủa, sau đó gọi điện cho Nhạc Băng Phong, nói:



– Băng Phong, nhận được tin nhắn anh chưa?



Nhạc Băng Phong nói:



– Nhận được rồi, làm gì mà không gọi thẳng, còn gửi tin nhắn gì hả?



Đỗ Long nói:



– Nhất định là cần phải mà, thế nào? Số điện thoại bảo em nghe lén đó có động tĩnh chưa?



Nhạc Băng Phong nói:



– Có, lúc nãy ông ta mới gọi điện ra ngoài, muốn nghe ghi âm không?



Đỗ Long nói:



– Dù sao bây giờ rảnh rỗi không có chuyện gì làm, em gửi qua cho anh nghe thử nhé.



Nhạc Băng Phong gửi đoạn ghi âm qua, Đỗ Long liền nghe thấy một giọng người đàn ông trung niên có chút quen thuộc nói:



– Thiếu gia, bọn cảnh sát đó không biết từ đâu nhận được tin tức. Không ngờ vừa ra tay thì bắt được mấy thằng nhóc đó, bốn món đó cũng bị lấy đi rồi.



Một giọng nói khá trẻ khác nói:



– Sao lại như vậy, Đỗ Long có thật lợi hại như vậy không? Nó rõ ràng đã bị cái cái bẫy mà cháu thiết kế ra quấn lên người người đàn bà ngu ngốc Liêu Toa Toa đó rồi, chẳng lẽ nó giống trống khua chiêng chạy khắp nơi điều tra Liêu Toa Toa chỉ là cái bẫy?




Vương Đạt Đào cười khổ nói:



– Tiểu Đỗ, chỉ cần cậu giữ bí mật cho tôi, thấy cũng đã thấy rồi… không có ai khác thấy qua chứ?



Đỗ Long nói:



– Trước đây bị ai thấy qua biết không, tôi chỉ biết món đồ trong tay tôi không có người khác thấy qua… ông biết món đồ là phát hiện trong tay ai không?



Vương Đạt Đào trầm mặc một chút, đột nhiên nói:



– Là Lư Hội Hân hả?



Đỗ Long cười nói:



– Đúng, ông chủ Vương quả nhiên lợi hại, vừa đoán thì trúng. Lúc nãy ông ta muốn rời khỏi khu biệt thự, bị tôi chặn lại. Trong xe ông ta ngoại trừ phát hiện quyển sổ, còn phát hiện bốn món đồ vừa nãy giao cho ông ta.



Vương Đạt Đào ở bên kia điện thoại tức giận mắng to:



– Tôi xong rồi! Phòng ngày phòng đêm trộm nhà khó phòng. Tên khốn kiếp này theo tôi mười mấy năm rồi, không ngờ lại cũng không đáng tin!



Đỗ Long nói:



– Ông ấy cũng là người bị chỉ điểm. Ông chủ Vương, bốn món đồ này của ông theo trình tự tạm thời giam giữ nhé.



Vương Đạt Đào sảng khoái nói:



– Được, tôi sẽ xử lý. Tiểu Đỗ lần này thật sự phải cảm ơn cậu, cậu cứu mạng anh, nếu cậu không ngại thì gọi tôi một tiếng anh Vương nhé. Sau này có lúc cần, anh Vương tôi sẽ đến ngay. Anh dám lôi thôi hai câu cậu trực tiếp bạt tai anh!



Đỗ Long cười nói:



– Anh Vương nói đùa rồi, em không phải người không biết điều như vậy. Quyển sổ này tạm thời để bên em à?



Vương Đạt Đào chần chừ một chút, nói:



– Được, ngày may anh về thành phố Ngọc Minh tìm cậu. Nhớ giúp tôi giữ bí mật đấy… Đúng rồi, Lư Hội Hận đó cậu còn nhìn thấy một khối ngọc bích không? Tuy không đáng giá, nhưng là ông nội của ông nội anh truyền lại, nếu có tìm lại hay là tìm trả lại thì hay quá…