Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1329 : Ăn tết tại nhà giam
Ngày đăng: 17:47 30/04/20
Nghe phán đoán của Đỗ Long, Phó cục trưởng Trịnh Chí Nhật nói với Trưởng ngục giam:
- Ông Chu, thật sự không thể đưa phạm nhân ra đây trình diện sao? Lần lượt từng người cũng không được ư?
Trưởng ngục giam Chu Đông Bình nói:
- Chỉ sợ những tên đó làm loạn, bình thường cũng không chịu an phận. Giờ vừa mới xảy ra chuyện náo loạn xong, dẫn họ ra cả một đám thật sự không ổn, tuy nhiên ít người một chút còn có thể kiểm soát được. Hay là Phó cục trưởng Đỗ dẫn theo người đến khu nhà giam, một lần tôi sẽ gọi ba bốn người ra cho Phó cục trưởng Đỗ xem.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Có thể, xin chờ một lát, tôi muốn nhìn tình hình người chết.
Pháp y vẫn chưa tới hiện trường. Đỗ Long đành giữ chức pháp y tạm thời, hắn ngồi xuống bên cạnh xác chết kiểm tra tình hình thương tích.
Người chết đúng là Tôn Hạo Long. Lần đầu tiên Đỗ Long thấy y là khoảng một tháng trước. Lúc đó tương lai Tôn Hạo Long tràn đầy kỳ vọng, nhưng bây giờ đã biến thành một thi thể lạnh cứng rồi.
Trước ngực và bụng của Tôn Hạo Long đầm đìa máu tươi, rõ ràng có thể nhìn thấy quần áo bị đâm xuyên thủng mấy lỗ lớn nhỏ giống mấy ngón tay út, cú đâm trí mạng nhất là cắm thẳng vào tim.
Đỗ Long không đụng vào thi thể, không phải vì sắp sang năm mới nên kiêng kị gì, mà là vì hắn chỉ nhìn cũng được rồi.
Qua cửu đồng, Đỗ Long có thể nhìn thấy mức độ vết thương của Tôn Hạo Long, và cả tình hình tổn thương bên trong. Hắn phát hiện trong bụng Tôn Hạo Long có vài vết mặc dù rất sâu, nhưng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, miệng vết thương chếch về phía trước, chứng minh rằng góc độ đâm vào tương đối thấp, đâm nghiêng về phía trước, nhưng ngực Tôn Hạo Long lại là vết đâm bình thường. Chuyện này tại sao lại như vậy chứ?
Đỗ Long đoán rằng hung thủ đột nhiên xông lên trước, đâm vài nhát vào bụng Tôn Hạo Long. Cơ thể khỏe mạnh của Tôn Hạo Long đột nhiên bị đánh bất ngờ nên bị mất khả năng phản kháng. Sau đó hung thủ lại cầm lại hung khí cho thuận lợi, cầm nó trong tay đâm những nhát cuối cùng trên ngực.
Đỗ Long không phải suy đoán vô căn cứ, mà có căn cứ đầy đủ. Thân thể của Tôn Hạo Long cường tráng, còn rất giỏi đánh nhau. Trong tình huống bình thường, đánh lén rất khó đưa y vào chỗ chết nhanh như vậy, hơn nữa hung khí còn là vật nhỏ như vậy… vật nhọn giống như chiếc đũa… Đầu tiên hung thủ phải để y mất hết sức chống cự, sau đó mới đưa y vào chỗ chết. Nói không chừng lúc hung thủ ra tay, bên cạnh còn có đồng lõa khống chế tay chân của Tôn Hạo Long.
- Tìm được hung khí không?
Đỗ Long hỏi Trưởng ngục giam Chu Đông Bình.
Chu Đông Bình lắc đầu, nói:
Bước vào khu nhà giam, chỉ thấy mười mấy cảnh sát cai ngục giám sát được trang bị vũ trang đầy đủ, mười mấy tên tù được nhân viên cho xếp thành hàng đứng ngay ngắn trước cửa nhà giam.
Chu Đông Bình giới thiệu:
- Hiện đây là một nhóm đối tượng phạm tội trong vụ án nhỏ, thời hạn thi hành án tương đối ngắn.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Trộm vặt móc túi với tội phạm giết người bình thường ăn cơm cùng nhau sao?
Chu Đông Bình nói:
- Điều kiện của chúng tôi có hạn, không có cách nào chia riêng nhiều như vậy, chỉ có một nhà ăn và một sân vận động, cho nên… Đúng là bình thường họ đều không gây gổ, thỉnh thoảng đánh nhau sẽ bị cảnh sát cai ngục ngăn lại đúng lúc, chưa từng xảy ra chuyện hỗn loạn.
Đỗ Long nói:
- Uhm, chuyện đúng là bình thường. Nhưng chuyện tối nay lộ ra rất nhiều điểm không bình thường. Xin điều một người giúp tôi xác nhận từng tù nhân một và quần áo trên người họ không sót cái gì. Đúng rồi, sau khi sự việc xảy ra họ có cách nào để rửa tay thay quần áo không?
Chu Đông Bình nói:
- Đúng, trong mỗi buồng giam đều có một toilet, có thể rửa tay rửa mặt đi vệ sinh, nhưng không thể tắm rửa. Về việc thay quần áo, mỗi người họ đều có ba bộ áo tù. Bình thường một bộ đem đi giặt, một bộ mặc, còn một bộ để thay dự phòng, đều để ở trong ngăn kéo riêng của họ.
Đỗ Long nói:
- Mã Hoài Đống, Vương Hải Lượng, các cậu phụ trách đi vào buồng giam tìm bất cứ cái gì có dính vết máu, trong đó quan trọng nhất là hung khí và quần áo dính máu!
Mã Hoài Đống và Vương Hải Lượng đồng ý, đi vào buồng giam thứ nhất bắt đầu lục soát. Ánh mắt Đỗ Long liếc nhìn trên người những tên tù đứng trước phòng giam, đột nhiên chỉ vào một trong số đó, nói:
- Anh, bước lên trước một bước, ra khỏi hàng!