Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1458 : Gây hấn giết người
Ngày đăng: 21:46 12/02/21
Thẩm Băng Thanh nói:
- Điều tra ra những tên đó làm sao lấy được tin tức sẽ biết được ngay kẻ nào đứng sau thao túng vụ này!
Đỗ Long nói:
- Tôi đã để Băng Phong đi điều tra rồi, có tin tức gì cô ấy sẽ báo lại với ngay lập tức!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh muốn đi nói chuyện với người nhà của họ không?
Đỗ Long nói:
- Không có gì phải nói cả, thứ mà họ muốn chỉ có tiền mà thôi. Cậu có đáp ứng được cho bọn họ không? Không được thì đừng quan tâm đến bọn họ làm gì, để người giải quyết tranh chấp giữa bệnh viện và người nhà bệnh nhân xử lý đi. Chúng ta chỉ việc đưa tên khốn làm trò quỷ đằng sau ra ánh sáng là được rồi!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cũng đúng. Vậy bây giờ có phải chúng ta nên tìm cô y tá kia hỏi chuyện để nắm tình hình không?
Đỗ Long nói:
- Ừ, đi thôi, thi thể này đặt ở đây đi, đợi bên pháp y đến xử lý!
Đỗ Long và Thẩm Băng Băng ra khỏi nhà xác. Đỗ Long thuận miệng hỏi:
- Những người khác đều đi rồi sao?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chưa, mọi người đều đi chơi rồi, tôi cũng chưa nói với bọn họ, tôi định đợi anh đến xem xem tình hình thế nào đã rồi tính!
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Tôi thấy không cần phải báo với bọn họ nữa đâu, để bọn họ chơi cho thoải mái, nói không chừng ngày mai là về rồi!
Thẩm Băng Thanh dẫn Đỗ Long đến phòng giám sát đặc biệt khoa cấp cứu, tìm cô y tá nọ. Cô y tá dường như tâm trạng không tốt, vô cùng thiếu kiên nhẫn nói:
- Tên giết người đó chết thì cũng đã chết rồi, cũng đâu phải là do tôi hại chết, mấy người cảnh sát các anh sao cứ hỏi đi hỏi lại thế, tôi còn phải làm việc nữa chứ!
Đỗ Long nói:
- Một người đang khỏe mạnh, bị cô đổi thuốc đã chết rồi, cô là đối tượng tình nghi lớn nhất, giờ không muốn nói cũng được, vậy thì theo chúng tôi về đồn rồi chúng ta từ từ nói chuyện!
Cô y tá kia không biết phải làm sao, đành phải nói:
- Được thôi, anh cảnh sát, các anh hỏi đi, nhanh một chút được không?
Đỗ Long nói:
- Cái này còn tùy, giờ tôi hỏi cô, cô dùng thuốc, thay thuốc cho nghi phạm đều là theo quy định của bệnh viện đúng không? Trong quá trình đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không hợp quy định không?
Cô y tá đáp:
- Anh cảnh sát, tôi làm việc từ trước đến nay đều theo đúng quy định, tuyệt đối không bao giờ vi phạm, hôm nay đổi thuốc cho người đó cũng thế, mọi việc đều rất bình thường, không có gì đặc biệt cả!
Đỗ Long nhíu nhíu mày, nói:
- Thật vậy sao? Cô lấy thuốc ra, đi vào phòng bệnh, trong khoảng thời gian đó thực sự không xảy ra chuyện gì nữa sao?
Cô y tá nhớ lại một chút rồi nói:
- À..trên đường tôi có gặp một người, anh ta nhờ tôi chỉ đường, chuyện này… có coi là chuyện lạ không?
Đỗ Long hỏi:
- Người đó trông như thế nào? Khi nhờ cô chỉ đường, khoảng cách giữa cô và người đó có xa không? Cô có quan sát được chỗ thuốc đó không? Có khi nào bị hắn ta đổi thứ gì không?
Nữ y tá chần chừ, nói:
- Đó là người đàn ông còn trẻ, tuổi tầm dưới ba mươi, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt cũng ưa nhìn, còn về việc anh ta có lén đổi thứ gì không… thì cái này… tôi không rõ lắm… Lúc đó, anh ta đứng đối diện xe đẩy, nhìn từ khoảng cách thì cũng có khả năng, nhưng tôi không biết anh ta có khả năng làm được không. Anh cảnh sát, ở hành lang có camera theo dõi, các anh lấy ra xem không phải là biết rồi sao?
Đỗ Long nói:
- Sao cô không nói sớm? Băng Thanh, dẫn tôi đi tìm video ghi hình lúc đó.
Thẩm Băng Thanh dẫn Đỗ Long đi tìm băng ghi hình, sau khi tìm được thì mở lên cùng xem. Trong băng nhanh chóng xuất hiện cô y tá kia, khi đang đi dọc hành lang, một người đàn ông trẻ tuổi đi về phía cô ta, hỏi chuyện gì đó, mọi chuyện đều giống như những gì cô y tá đã nói. Khi cô y tá đó đưa tay chỉ đường, trong nháy mắt, người đàn ông đó hơi duỗi tay về phía chiếc xe đẩy, cụ thể thì không biết anh ta đã làm gì, nhưng khả năng anh ta đổi bình thuốc là rất lớn.
- Xem anh ta đi về hướng nào!
Đỗ Long nói.
Hai người tiếp tục theo dõi video, chỉ thấy anh ta không hề có ý che giấu hành tung, đi thẳng một mạch ra phía cổng viện, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, đột nhiên người đàn ông đó quay đầu lại, nhìn vào camera ghi hình rồi làm hành động hạ lưu với ý đầy khiêu khích, gây hấn.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi rất có phong độ dần biến mất trên phố, Thẩm Băng Thanh nói:
- Gọi Băng Phong điều tra một chút camera giao thông, xem anh ta đi đâu rồi!
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Vô ích thôi, người này rõ ràng là cố ý đến để bới móc. Đối tượng anh ta nhắm vào không phải là Ngô Kim Huy mà là tôi hoặc là tổ phản ứng nhanh. Chắc chắn anh ta không chỉ có một mình, anh ta cố ý làm vậy cho chúng ta xem, cho nên khi anh ta biến mất, chúng ta sẽ không tìm được đâu!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tìm thấy hay không phải tìm mới biết được, anh mau gọi điện cho Băng Phong đi!
Đỗ Long ngẫm lại cũng thấy đúng, bèn với lấy điện thoại gọi cho Băng Phong, nháy mắt đã có người nghe máy, Nhạc Băng Phong cười cười nói:
- Anh Long, thật trùng hợp, sao anh biết là em đang định tìm anh thế?
Đỗ Long nói:
- Chúng ta tâm đầu ý hợp mà, sao rồi, điều tra ra được gì chưa?
Nhạc Băng Phong nói:
- Tra ra được một dãy số phí dự chi, em lần lượt gọi cho họ hàng lâu năm không liên lạc của Ngô Kim Huy, nhưng cũng không có ích gì, cuộc điện thoại là từ tối hôm qua. À suýt quên một chuyện, lúc sáng sớm, người thân của Ngô Kim Huy chạy tới cũng chính là thời gian Ngô Kim Huy tử vong, hung thủ đã tính toán rất cẩn thận!
Đỗ Long nói:
- Hoặc là bọn chúng có người truyền tin ở trạm xe lửa, xe bus, biết người thân Ngô Kim Huy sắp tới, bèn giết luôn Ngô Kim Huy.
Nhạc Băng Thanh nghi ngờ nói:
- Nhưng… sao hắn ta phải làm vậy? Trực tiếp giết không phải là xong sao, còn cần nhiều máy bay thế để làm gì?
Đỗ Long tua lại đoạn người đàn ông trẻ tuổi nọ cố tình gây hấn qua màn hình camera, rồi nói:
- Nếu tên này cố tình nhằm vào chúng ta, vậy thì mục đích của hắn không chỉ đơn giản là Ngô Kim Huy. Băng Phong, đợi một lát, anh sẽ gửi hình ảnh này cho em, em điều tra giúp anh hướng đi của tên tình nghi giết Ngô Kim Huy này!
Nhạc Băng Phong ‘vâng’ một tiếng, Đỗ Long gửi hình ảnh đi, không lâu sau Đỗ Long đã nhận được tin trả lời của Băng Phong, kèm theo đó là thông tin của một số người.
Lúc này, đột nhiên một anh bảo vệ đang ở trong phòng điều khiển camea quay đầu lại hét to với Đỗ Long nói:
- Cảnh quan, không hay rồi, bên nhà xác đang loạn lên! Mọi người mau tới xem xem đi!
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh lập tức chạy về phía nhà xác, thì thấy người thân Ngô Kim Huy đang đứng chắn ở trước cửa, miệng luôn nói là sẽ đưa thi thể Ngô Kim Huy đến bệnh viện khác để điểu tra nguyên nhân cái chết.
Đỗ Long thấp giọng thương lượng với Thẩm Băng Thanh một chút, sau đó bước nhanh qua. Đám người chịu trách nhiệm giải quyết tranh chấp giữa bệnh viện và người nhà bệnh nhân nhìn thấy Đỗ Long bước tới như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng mà nói:
- Được rồi, cảnh sát đến rồi, các người còn làm loạn nữa sẽ bắt hết tất cả về đồn đấy!
Những người thân Ngô Kim Huy này có phần sợ cảnh sát, thấy Thẩm Băng Thanh mặc trang phục cảnh sát, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, rồi thấy Đỗ Long nghênh ngang bước tới trước mặt. Đỗ Long nói:
- Chào mọi người! Theo điều tra, Ngô Kim Huy quả thực không phải là chết tự nhiên, mà là có người hãm hại. Xin hỏi ai là Ngô Học Dụ?
Đỗ Long điểm vài cái tên, người nhà Ngô Kim Huy cũng lập tức giơ tay lên xác nhận thân phận. Đỗ Long sắc mặt khẽ trầm xuống, nói:
- Mau bắt lại!
Thẩm Băng Thanh lấy ra một cái còng số 8, cầm trong tay khẽ rung, hướng về phía mấy người đang đứng nghe điện thoại mong kiếm được món hời lớn mà bước tới.
- Điều tra ra những tên đó làm sao lấy được tin tức sẽ biết được ngay kẻ nào đứng sau thao túng vụ này!
Đỗ Long nói:
- Tôi đã để Băng Phong đi điều tra rồi, có tin tức gì cô ấy sẽ báo lại với ngay lập tức!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Anh muốn đi nói chuyện với người nhà của họ không?
Đỗ Long nói:
- Không có gì phải nói cả, thứ mà họ muốn chỉ có tiền mà thôi. Cậu có đáp ứng được cho bọn họ không? Không được thì đừng quan tâm đến bọn họ làm gì, để người giải quyết tranh chấp giữa bệnh viện và người nhà bệnh nhân xử lý đi. Chúng ta chỉ việc đưa tên khốn làm trò quỷ đằng sau ra ánh sáng là được rồi!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cũng đúng. Vậy bây giờ có phải chúng ta nên tìm cô y tá kia hỏi chuyện để nắm tình hình không?
Đỗ Long nói:
- Ừ, đi thôi, thi thể này đặt ở đây đi, đợi bên pháp y đến xử lý!
Đỗ Long và Thẩm Băng Băng ra khỏi nhà xác. Đỗ Long thuận miệng hỏi:
- Những người khác đều đi rồi sao?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Chưa, mọi người đều đi chơi rồi, tôi cũng chưa nói với bọn họ, tôi định đợi anh đến xem xem tình hình thế nào đã rồi tính!
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Tôi thấy không cần phải báo với bọn họ nữa đâu, để bọn họ chơi cho thoải mái, nói không chừng ngày mai là về rồi!
Thẩm Băng Thanh dẫn Đỗ Long đến phòng giám sát đặc biệt khoa cấp cứu, tìm cô y tá nọ. Cô y tá dường như tâm trạng không tốt, vô cùng thiếu kiên nhẫn nói:
- Tên giết người đó chết thì cũng đã chết rồi, cũng đâu phải là do tôi hại chết, mấy người cảnh sát các anh sao cứ hỏi đi hỏi lại thế, tôi còn phải làm việc nữa chứ!
Đỗ Long nói:
- Một người đang khỏe mạnh, bị cô đổi thuốc đã chết rồi, cô là đối tượng tình nghi lớn nhất, giờ không muốn nói cũng được, vậy thì theo chúng tôi về đồn rồi chúng ta từ từ nói chuyện!
Cô y tá kia không biết phải làm sao, đành phải nói:
- Được thôi, anh cảnh sát, các anh hỏi đi, nhanh một chút được không?
Đỗ Long nói:
- Cái này còn tùy, giờ tôi hỏi cô, cô dùng thuốc, thay thuốc cho nghi phạm đều là theo quy định của bệnh viện đúng không? Trong quá trình đó có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không hợp quy định không?
Cô y tá đáp:
- Anh cảnh sát, tôi làm việc từ trước đến nay đều theo đúng quy định, tuyệt đối không bao giờ vi phạm, hôm nay đổi thuốc cho người đó cũng thế, mọi việc đều rất bình thường, không có gì đặc biệt cả!
Đỗ Long nhíu nhíu mày, nói:
- Thật vậy sao? Cô lấy thuốc ra, đi vào phòng bệnh, trong khoảng thời gian đó thực sự không xảy ra chuyện gì nữa sao?
Cô y tá nhớ lại một chút rồi nói:
- À..trên đường tôi có gặp một người, anh ta nhờ tôi chỉ đường, chuyện này… có coi là chuyện lạ không?
Đỗ Long hỏi:
- Người đó trông như thế nào? Khi nhờ cô chỉ đường, khoảng cách giữa cô và người đó có xa không? Cô có quan sát được chỗ thuốc đó không? Có khi nào bị hắn ta đổi thứ gì không?
Nữ y tá chần chừ, nói:
- Đó là người đàn ông còn trẻ, tuổi tầm dưới ba mươi, dáng người dong dỏng cao, khuôn mặt cũng ưa nhìn, còn về việc anh ta có lén đổi thứ gì không… thì cái này… tôi không rõ lắm… Lúc đó, anh ta đứng đối diện xe đẩy, nhìn từ khoảng cách thì cũng có khả năng, nhưng tôi không biết anh ta có khả năng làm được không. Anh cảnh sát, ở hành lang có camera theo dõi, các anh lấy ra xem không phải là biết rồi sao?
Đỗ Long nói:
- Sao cô không nói sớm? Băng Thanh, dẫn tôi đi tìm video ghi hình lúc đó.
Thẩm Băng Thanh dẫn Đỗ Long đi tìm băng ghi hình, sau khi tìm được thì mở lên cùng xem. Trong băng nhanh chóng xuất hiện cô y tá kia, khi đang đi dọc hành lang, một người đàn ông trẻ tuổi đi về phía cô ta, hỏi chuyện gì đó, mọi chuyện đều giống như những gì cô y tá đã nói. Khi cô y tá đó đưa tay chỉ đường, trong nháy mắt, người đàn ông đó hơi duỗi tay về phía chiếc xe đẩy, cụ thể thì không biết anh ta đã làm gì, nhưng khả năng anh ta đổi bình thuốc là rất lớn.
- Xem anh ta đi về hướng nào!
Đỗ Long nói.
Hai người tiếp tục theo dõi video, chỉ thấy anh ta không hề có ý che giấu hành tung, đi thẳng một mạch ra phía cổng viện, trong khoảnh khắc bước ra khỏi cổng lớn bệnh viện, đột nhiên người đàn ông đó quay đầu lại, nhìn vào camera ghi hình rồi làm hành động hạ lưu với ý đầy khiêu khích, gây hấn.
Nhìn người đàn ông trẻ tuổi rất có phong độ dần biến mất trên phố, Thẩm Băng Thanh nói:
- Gọi Băng Phong điều tra một chút camera giao thông, xem anh ta đi đâu rồi!
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Vô ích thôi, người này rõ ràng là cố ý đến để bới móc. Đối tượng anh ta nhắm vào không phải là Ngô Kim Huy mà là tôi hoặc là tổ phản ứng nhanh. Chắc chắn anh ta không chỉ có một mình, anh ta cố ý làm vậy cho chúng ta xem, cho nên khi anh ta biến mất, chúng ta sẽ không tìm được đâu!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tìm thấy hay không phải tìm mới biết được, anh mau gọi điện cho Băng Phong đi!
Đỗ Long ngẫm lại cũng thấy đúng, bèn với lấy điện thoại gọi cho Băng Phong, nháy mắt đã có người nghe máy, Nhạc Băng Phong cười cười nói:
- Anh Long, thật trùng hợp, sao anh biết là em đang định tìm anh thế?
Đỗ Long nói:
- Chúng ta tâm đầu ý hợp mà, sao rồi, điều tra ra được gì chưa?
Nhạc Băng Phong nói:
- Tra ra được một dãy số phí dự chi, em lần lượt gọi cho họ hàng lâu năm không liên lạc của Ngô Kim Huy, nhưng cũng không có ích gì, cuộc điện thoại là từ tối hôm qua. À suýt quên một chuyện, lúc sáng sớm, người thân của Ngô Kim Huy chạy tới cũng chính là thời gian Ngô Kim Huy tử vong, hung thủ đã tính toán rất cẩn thận!
Đỗ Long nói:
- Hoặc là bọn chúng có người truyền tin ở trạm xe lửa, xe bus, biết người thân Ngô Kim Huy sắp tới, bèn giết luôn Ngô Kim Huy.
Nhạc Băng Thanh nghi ngờ nói:
- Nhưng… sao hắn ta phải làm vậy? Trực tiếp giết không phải là xong sao, còn cần nhiều máy bay thế để làm gì?
Đỗ Long tua lại đoạn người đàn ông trẻ tuổi nọ cố tình gây hấn qua màn hình camera, rồi nói:
- Nếu tên này cố tình nhằm vào chúng ta, vậy thì mục đích của hắn không chỉ đơn giản là Ngô Kim Huy. Băng Phong, đợi một lát, anh sẽ gửi hình ảnh này cho em, em điều tra giúp anh hướng đi của tên tình nghi giết Ngô Kim Huy này!
Nhạc Băng Phong ‘vâng’ một tiếng, Đỗ Long gửi hình ảnh đi, không lâu sau Đỗ Long đã nhận được tin trả lời của Băng Phong, kèm theo đó là thông tin của một số người.
Lúc này, đột nhiên một anh bảo vệ đang ở trong phòng điều khiển camea quay đầu lại hét to với Đỗ Long nói:
- Cảnh quan, không hay rồi, bên nhà xác đang loạn lên! Mọi người mau tới xem xem đi!
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh lập tức chạy về phía nhà xác, thì thấy người thân Ngô Kim Huy đang đứng chắn ở trước cửa, miệng luôn nói là sẽ đưa thi thể Ngô Kim Huy đến bệnh viện khác để điểu tra nguyên nhân cái chết.
Đỗ Long thấp giọng thương lượng với Thẩm Băng Thanh một chút, sau đó bước nhanh qua. Đám người chịu trách nhiệm giải quyết tranh chấp giữa bệnh viện và người nhà bệnh nhân nhìn thấy Đỗ Long bước tới như nhìn thấy cứu tinh, vui mừng mà nói:
- Được rồi, cảnh sát đến rồi, các người còn làm loạn nữa sẽ bắt hết tất cả về đồn đấy!
Những người thân Ngô Kim Huy này có phần sợ cảnh sát, thấy Thẩm Băng Thanh mặc trang phục cảnh sát, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần, rồi thấy Đỗ Long nghênh ngang bước tới trước mặt. Đỗ Long nói:
- Chào mọi người! Theo điều tra, Ngô Kim Huy quả thực không phải là chết tự nhiên, mà là có người hãm hại. Xin hỏi ai là Ngô Học Dụ?
Đỗ Long điểm vài cái tên, người nhà Ngô Kim Huy cũng lập tức giơ tay lên xác nhận thân phận. Đỗ Long sắc mặt khẽ trầm xuống, nói:
- Mau bắt lại!
Thẩm Băng Thanh lấy ra một cái còng số 8, cầm trong tay khẽ rung, hướng về phía mấy người đang đứng nghe điện thoại mong kiếm được món hời lớn mà bước tới.