Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 1464 : Ý không ở trong lời
Ngày đăng: 21:47 12/02/21
Đỗ Long vốn lười điều tra vì hắn rất rõ chuyện này là do ai làm. Ngoài cái người Ngự Nhã không biết là ai ra thì Đỗ Long cũng không nghĩ ra còn ai làm như vậy.
Sự trả thù của Đoàn Kết Xã sẽ không giả vờ ra tay với người khác, cũng chỉ có tên Ngự Nhã lạ lùng kia mới làm ra những chuyện chẳng ai hiểu này.
Từ đầu Đỗ Long đã không biết mình đụng gì đến Ngự Nhã để y trả thù liên tiếp, giờ lại càng mù mịt, rốt cục là y định làm gì? Đỗ Long không biết y sớm đã bị mấy kẻ đứng đầu của Đoàn Kết Xã tước đoạt phần lớn quyền lực, nếu không y cũng không cần dùng nhiều tiền đến vậy để lấy mạng Đỗ Long.
Tuy Đỗ Long không biết mục đích của Ngự Nhã, nhưng hắn rất hiểu thủ đoạn của Ngự Nhã, y là một kẻ không đạt được mục đích không từ bỏ. Trừ khi là có sự việc gì đấy ngăn cản y nếu không thì lệnh truy sát đó sẽ mãi tồn tại, mấy tên sát thủ tham tiền đó cũng sẽ người tiếp người, khiến Đỗ Long mệt mỏi cho đến khi sụp đổ. Chắc đây chính là mục đích chính của y.
Tuy rằng Đỗ Long dự liệu được là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không có biện pháp gì để hóa giải, chỉ có thể hết sức cẩn thận, đến bao nhiêu bắt hoặc giết bằng đấy. Từ giờ Đỗ Long phải ru rú trong nhà đồng thời phải chuẩn bị tốt, xem ra lại phải trải qua một khoảng thời gian không sa đọa không gái gú rồi.
Lý Thụ Sinh trưởng phòng của Cục An ninh Quốc gia đích thân đưa người đến tổ phản ứng nhanh đón tên sát thủ Ngựa Ô đi, không ngờ lại gặp Đỗ Long nhanh đến vậy, anh ta cười ha hả nói:
- Đỗ Long, chuyện này là sao?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Đây đều là lỗi của tôi, đắc tội với nhiều người quá, có người ở nước ngoài treo giải mười triệu đô Mỹ giết tôi, nên…
Lý Thụ Sinh thở dài nói:
- Đây sao lại là lỗi của cậu chứ? Cậu là cảnh sát đâu thể không đắc tội với ai? À, có biết là ai không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Tôi nghi là một thủ lĩnh gọi là Ngự Nhã trong Đoàn Kết Xã làm, nhưng lại không biết tên thật của y.
Lý Thụ Sinh cau mày nói:
- Vậy à… Được rồi, không sao việc này cứ giao cho tôi.
Đỗ Long giao hết tài liệu trong tay cho Lý Thụ Sinh, Lý Thụ Sinh đưa sát thủ Ngựa Ô đi, Đỗ Long liền báo cáo với Bạch Tùng Tiết. Chuyện này ông ta cũng không có cách gì chỉ có thể dặn dò Đỗ Long hành sự cẩn thận.
Sau khi làm rõ mọi việc thì đã hơn bốn giờ chiều, Đỗ Long nhìn giờ rồi hỏi Bạch Nhạc Tiên cùng Nhạc Băng Phong:
- Buổi tối anh mời khách ăn cơm, bọn em ai đi cùng anh? Bên cạnh khách có một tiểu cô nương anh sợ không kìm được!
Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu nhìn lên cameras, Nhạc Băng Phong nói:
- Em không đi, Tiên nhi cô đi đi.
Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Băng Thanh đi không?
Đỗ Long nói:
- Nếu hắn rảnh thì sẽ cùng đi, Băng Thanh, cậu nói xem?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi muốn về thành phố Thụy Bảo, nếu có thể lúc nữa sẽ đi mua vé máy bay.
Đỗ Long lắc đầu cười nói:
- Mới kết hôn… Được, cậu muốn về thì về đi, xin nghỉ mấy ngày cũng không sao. Định lúc nào có con đấy? nói trước rồi đấy nhé tôi phải làm bố nuôi đấy!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đâu nhanh đến vậy, mấy năm nữa mới tính.
Đỗ Long nói:
- Không được, phụ nữ qua tuổi hoàng kim 27-28 thì độ khó với nguy hiểm lúc mang thai càng nhiều, đây không phải chuyện đùa đâu, cậu với Tiểu Nhạn cũng tầm tầm rồi đấy!
Thẩm Băng Thanh trợn mắt một cái nói:
- Tôi cũng đến chán cậu… Nếu đã không có việc gì vậy tôi về với vợ đây…
Thẩm Băng Thanh đi rồi Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long nói nũng nịu:
- A Long, anh nói thật không? Phụ nữ qua 27-28 tuổi sinh con sẽ nguy hiểm sao?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Đây chỉ là tương đối thôi, bọn em ngày nào cũng song tu cùng anh có thể gìn giữ thanh xuân, sáu mươi tuổi mới sinh con cũng không thành vấn đề!
Bạch Nhạc Tiên nhấc chân lên làm ra vẻ muốn đá bay Đỗ Long nói:
- Anh đi chết đi, phụ nữ ai chẳng muốn sớm có con chứ? Băng Phong, cô nói có đúng không?
Nhạc Băng Phong ừ một tiếng nói:
- Muốn thì vẫn muốn, nhưng tôi không vội như cô, cừ từ từ đợi chờ. Có người nói sẽ có cách giải quyết, tôi muốn xem xem anh ta thần thông quảng đại đến đâu!
Đỗ Long cười hớn hở nắm tay Bạch Nhạc Tiên vẫy tay về phía cameras cười nói:
- Bọn anh đi ăn tiệc đây, Băng Phong em cũng phải chú ý đấy, không được ăn mấy thứ đồ ăn nhanh như mỳ tôm đâu đấy, anh đau lòng.
Nhạc Băng Phong chỉ khẽ quát một tiếng:
- Cút!
Đỗ Long cười ha hả kéo tay Bạch Nhạc Tiên đi.
Đỗ Long chọn tiếp con trai Bí thư tỉnh ủy ở khách sạn lớn Kim Long. Mấy năm nay được sự chiếu cố của Đỗ Long khách sạn Kim Long này làm ăn cũng không tồi. Khách sạn cũng đã mở rộng không ít, trang trí cũng lên hạng.
Đỗ Long gọi điện cho ông chủ khách sạn Kim Long Lâm Kiến Quốc, ông ta nghe Đỗ Long nói muốn mời con trai Bí thư tỉnh ủy đến khách sạn ăn cơm liền hào hứng. Mặc dù sắp đến giờ cao điểm, đã đặt xong phòng riêng nhưng ông ta vẫn đích thân nhanh chóng đến khách sạn, nhảy ra khỏi phòng làm việc một cách nhanh nhất. Toàn bộ đầu bếp chính và nhân viên phục vụ đều sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần phòng riêng số 0 có bất kỳ yêu cầu gì thì bọn họ phải đáp ứng nhanh nhất!
Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp tới đúng hẹn. Nhìn thấy bố trí của khách sạn Kim Long, Hàn Mộng Điệp cười nói:
- Khách sạn này được đấy, Đỗ Long chẳng phải anh nói đưa bọn em đi ăn quán nhỏ sao? Sao tự nhiên lại thay đổi ý định vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Đã lâu không ở thành phố Ngọc Minh rất nhiều quán nhỏ cũng chẳng biết đã đi đâu rồi. Để bảo đảm sự an toàn cho cái dạ dày của em, chúng ta nên ăn ở khách sạn thì tốt hơn. Mùi vị của khách sạn này cũng khá chính tông, anh cũng rất thân với ông chủ đảm bảo những thứ ông ta dùng đều là tốt nhất!
Lưu Long Thịnh cười nói:
- Không sao, lúc ở Bắc Kinh, con bé này cũng thường dẫn tôi đi ăn quà vặt ở mấy chỗ ngõ ngách, dầu cống ngầm cũng ăn không ít.
Hàn Mộng Điệp mở to mắt nói không vui:
- Sao anh lại vu oan cho em, lúc đó em mới lớn chừng nào. Em còn chưa trách tội anh cả ngày mang em đến mấy chỗ đó ăn uống kết quả là làm hại dạ dày của em! Anh lại còn dám đổi trắng thay đen, anh có lương tâm không vậy!
Lưu Long Thịnh nói:
- Anh lấy đâu ra thời gian mà đến mấy nơi ngõ ngách đó tìm đồ ăn chứ, lần nào chẳng là em lôi anh theo? Anh toàn nói thật cả.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, hai người không cần giải thích nữa, nếu không phải hợp sở thích thì anh họ em gái đến tuổi này mà vẫn thân nhau hiếm thấy đấy…
Lưu Long Thịnh cười một tiếng, Hàn Mộng Điệp ôm lấy cánh tay Bạch Nhạc Tiên nói:
- Chị Bạch, chị xinh thật đấy! Em lớn mà được một nửa của chị thì tốt quá.
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Em cũng rất xinh đấy thôi, chị mới là ngưỡng mộ em đấy, lúc chị bằng em đều lãng phí hết thời gian.
Hai cô gái khen ngợi lẫn nhau rồi cùng đến phòng số 0. Đỗ Long để Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp gọi món, Lưu Long Thịnh cười nói:
- Anh khá quen với mấy thứ này, thôi anh gọi đi tôi với Mộng Điệp không kén ăn đâu.
Đỗ Long cũng không khách khí làm gì, hắn gọi bảy tám món đặc sản của tỉnh Thiên Nam, cũng là mấy món sở trường của đầu bếp chính khách sạn Kim Long, còn về rượu là rượu Ngũ Lương tự mang đến.
Nhân viên phục vụ đã đi ra, Đỗ Long nói với Lưu Long Thịnh:
- Anh Lưu, hôm nay tôi tìm anh thực ra là có chút chuyện muốn nói với anh một tiếng.
Lưu Long Thịnh thấy thần thái Đỗ Long nghiêm túc hắn có chút kinh ngạc nói:
- Nói đi, là chuyện gì vậy? Không phải tôi phạm pháp lúc nào mà không biết đấy chứ?
Sự trả thù của Đoàn Kết Xã sẽ không giả vờ ra tay với người khác, cũng chỉ có tên Ngự Nhã lạ lùng kia mới làm ra những chuyện chẳng ai hiểu này.
Từ đầu Đỗ Long đã không biết mình đụng gì đến Ngự Nhã để y trả thù liên tiếp, giờ lại càng mù mịt, rốt cục là y định làm gì? Đỗ Long không biết y sớm đã bị mấy kẻ đứng đầu của Đoàn Kết Xã tước đoạt phần lớn quyền lực, nếu không y cũng không cần dùng nhiều tiền đến vậy để lấy mạng Đỗ Long.
Tuy Đỗ Long không biết mục đích của Ngự Nhã, nhưng hắn rất hiểu thủ đoạn của Ngự Nhã, y là một kẻ không đạt được mục đích không từ bỏ. Trừ khi là có sự việc gì đấy ngăn cản y nếu không thì lệnh truy sát đó sẽ mãi tồn tại, mấy tên sát thủ tham tiền đó cũng sẽ người tiếp người, khiến Đỗ Long mệt mỏi cho đến khi sụp đổ. Chắc đây chính là mục đích chính của y.
Tuy rằng Đỗ Long dự liệu được là sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng lại không có biện pháp gì để hóa giải, chỉ có thể hết sức cẩn thận, đến bao nhiêu bắt hoặc giết bằng đấy. Từ giờ Đỗ Long phải ru rú trong nhà đồng thời phải chuẩn bị tốt, xem ra lại phải trải qua một khoảng thời gian không sa đọa không gái gú rồi.
Lý Thụ Sinh trưởng phòng của Cục An ninh Quốc gia đích thân đưa người đến tổ phản ứng nhanh đón tên sát thủ Ngựa Ô đi, không ngờ lại gặp Đỗ Long nhanh đến vậy, anh ta cười ha hả nói:
- Đỗ Long, chuyện này là sao?
Đỗ Long cười khổ nói:
- Đây đều là lỗi của tôi, đắc tội với nhiều người quá, có người ở nước ngoài treo giải mười triệu đô Mỹ giết tôi, nên…
Lý Thụ Sinh thở dài nói:
- Đây sao lại là lỗi của cậu chứ? Cậu là cảnh sát đâu thể không đắc tội với ai? À, có biết là ai không?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Tôi nghi là một thủ lĩnh gọi là Ngự Nhã trong Đoàn Kết Xã làm, nhưng lại không biết tên thật của y.
Lý Thụ Sinh cau mày nói:
- Vậy à… Được rồi, không sao việc này cứ giao cho tôi.
Đỗ Long giao hết tài liệu trong tay cho Lý Thụ Sinh, Lý Thụ Sinh đưa sát thủ Ngựa Ô đi, Đỗ Long liền báo cáo với Bạch Tùng Tiết. Chuyện này ông ta cũng không có cách gì chỉ có thể dặn dò Đỗ Long hành sự cẩn thận.
Sau khi làm rõ mọi việc thì đã hơn bốn giờ chiều, Đỗ Long nhìn giờ rồi hỏi Bạch Nhạc Tiên cùng Nhạc Băng Phong:
- Buổi tối anh mời khách ăn cơm, bọn em ai đi cùng anh? Bên cạnh khách có một tiểu cô nương anh sợ không kìm được!
Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu nhìn lên cameras, Nhạc Băng Phong nói:
- Em không đi, Tiên nhi cô đi đi.
Bạch Nhạc Tiên hỏi:
- Băng Thanh đi không?
Đỗ Long nói:
- Nếu hắn rảnh thì sẽ cùng đi, Băng Thanh, cậu nói xem?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi muốn về thành phố Thụy Bảo, nếu có thể lúc nữa sẽ đi mua vé máy bay.
Đỗ Long lắc đầu cười nói:
- Mới kết hôn… Được, cậu muốn về thì về đi, xin nghỉ mấy ngày cũng không sao. Định lúc nào có con đấy? nói trước rồi đấy nhé tôi phải làm bố nuôi đấy!
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đâu nhanh đến vậy, mấy năm nữa mới tính.
Đỗ Long nói:
- Không được, phụ nữ qua tuổi hoàng kim 27-28 thì độ khó với nguy hiểm lúc mang thai càng nhiều, đây không phải chuyện đùa đâu, cậu với Tiểu Nhạn cũng tầm tầm rồi đấy!
Thẩm Băng Thanh trợn mắt một cái nói:
- Tôi cũng đến chán cậu… Nếu đã không có việc gì vậy tôi về với vợ đây…
Thẩm Băng Thanh đi rồi Bạch Nhạc Tiên nhìn Đỗ Long nói nũng nịu:
- A Long, anh nói thật không? Phụ nữ qua 27-28 tuổi sinh con sẽ nguy hiểm sao?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Đây chỉ là tương đối thôi, bọn em ngày nào cũng song tu cùng anh có thể gìn giữ thanh xuân, sáu mươi tuổi mới sinh con cũng không thành vấn đề!
Bạch Nhạc Tiên nhấc chân lên làm ra vẻ muốn đá bay Đỗ Long nói:
- Anh đi chết đi, phụ nữ ai chẳng muốn sớm có con chứ? Băng Phong, cô nói có đúng không?
Nhạc Băng Phong ừ một tiếng nói:
- Muốn thì vẫn muốn, nhưng tôi không vội như cô, cừ từ từ đợi chờ. Có người nói sẽ có cách giải quyết, tôi muốn xem xem anh ta thần thông quảng đại đến đâu!
Đỗ Long cười hớn hở nắm tay Bạch Nhạc Tiên vẫy tay về phía cameras cười nói:
- Bọn anh đi ăn tiệc đây, Băng Phong em cũng phải chú ý đấy, không được ăn mấy thứ đồ ăn nhanh như mỳ tôm đâu đấy, anh đau lòng.
Nhạc Băng Phong chỉ khẽ quát một tiếng:
- Cút!
Đỗ Long cười ha hả kéo tay Bạch Nhạc Tiên đi.
Đỗ Long chọn tiếp con trai Bí thư tỉnh ủy ở khách sạn lớn Kim Long. Mấy năm nay được sự chiếu cố của Đỗ Long khách sạn Kim Long này làm ăn cũng không tồi. Khách sạn cũng đã mở rộng không ít, trang trí cũng lên hạng.
Đỗ Long gọi điện cho ông chủ khách sạn Kim Long Lâm Kiến Quốc, ông ta nghe Đỗ Long nói muốn mời con trai Bí thư tỉnh ủy đến khách sạn ăn cơm liền hào hứng. Mặc dù sắp đến giờ cao điểm, đã đặt xong phòng riêng nhưng ông ta vẫn đích thân nhanh chóng đến khách sạn, nhảy ra khỏi phòng làm việc một cách nhanh nhất. Toàn bộ đầu bếp chính và nhân viên phục vụ đều sẵn sàng chờ lệnh, chỉ cần phòng riêng số 0 có bất kỳ yêu cầu gì thì bọn họ phải đáp ứng nhanh nhất!
Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp tới đúng hẹn. Nhìn thấy bố trí của khách sạn Kim Long, Hàn Mộng Điệp cười nói:
- Khách sạn này được đấy, Đỗ Long chẳng phải anh nói đưa bọn em đi ăn quán nhỏ sao? Sao tự nhiên lại thay đổi ý định vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Đã lâu không ở thành phố Ngọc Minh rất nhiều quán nhỏ cũng chẳng biết đã đi đâu rồi. Để bảo đảm sự an toàn cho cái dạ dày của em, chúng ta nên ăn ở khách sạn thì tốt hơn. Mùi vị của khách sạn này cũng khá chính tông, anh cũng rất thân với ông chủ đảm bảo những thứ ông ta dùng đều là tốt nhất!
Lưu Long Thịnh cười nói:
- Không sao, lúc ở Bắc Kinh, con bé này cũng thường dẫn tôi đi ăn quà vặt ở mấy chỗ ngõ ngách, dầu cống ngầm cũng ăn không ít.
Hàn Mộng Điệp mở to mắt nói không vui:
- Sao anh lại vu oan cho em, lúc đó em mới lớn chừng nào. Em còn chưa trách tội anh cả ngày mang em đến mấy chỗ đó ăn uống kết quả là làm hại dạ dày của em! Anh lại còn dám đổi trắng thay đen, anh có lương tâm không vậy!
Lưu Long Thịnh nói:
- Anh lấy đâu ra thời gian mà đến mấy nơi ngõ ngách đó tìm đồ ăn chứ, lần nào chẳng là em lôi anh theo? Anh toàn nói thật cả.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, hai người không cần giải thích nữa, nếu không phải hợp sở thích thì anh họ em gái đến tuổi này mà vẫn thân nhau hiếm thấy đấy…
Lưu Long Thịnh cười một tiếng, Hàn Mộng Điệp ôm lấy cánh tay Bạch Nhạc Tiên nói:
- Chị Bạch, chị xinh thật đấy! Em lớn mà được một nửa của chị thì tốt quá.
Bạch Nhạc Tiên cười nói:
- Em cũng rất xinh đấy thôi, chị mới là ngưỡng mộ em đấy, lúc chị bằng em đều lãng phí hết thời gian.
Hai cô gái khen ngợi lẫn nhau rồi cùng đến phòng số 0. Đỗ Long để Lưu Long Thịnh và Hàn Mộng Điệp gọi món, Lưu Long Thịnh cười nói:
- Anh khá quen với mấy thứ này, thôi anh gọi đi tôi với Mộng Điệp không kén ăn đâu.
Đỗ Long cũng không khách khí làm gì, hắn gọi bảy tám món đặc sản của tỉnh Thiên Nam, cũng là mấy món sở trường của đầu bếp chính khách sạn Kim Long, còn về rượu là rượu Ngũ Lương tự mang đến.
Nhân viên phục vụ đã đi ra, Đỗ Long nói với Lưu Long Thịnh:
- Anh Lưu, hôm nay tôi tìm anh thực ra là có chút chuyện muốn nói với anh một tiếng.
Lưu Long Thịnh thấy thần thái Đỗ Long nghiêm túc hắn có chút kinh ngạc nói:
- Nói đi, là chuyện gì vậy? Không phải tôi phạm pháp lúc nào mà không biết đấy chứ?