Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 222 : Trăm phương ngàn kế
Ngày đăng: 17:33 30/04/20
Lâm Nhã Hân gõ bàn phím máy tính lạch cạch, cô ta vừa đem bán toàn bộ số cổ phiếu có trong tay, tính một hồi, tuần này đã kiếm được một triệu tám trăm nghìn, con số này lớn hơn rất nhiều số tiền kiếm được từ việc làm kinh doanh.
- Lời được hơn ba mươi phần trăm, em thật muốn bán hết tất cả việc kinh doanh đi rồi đầu tư toàn bộ vào thị trường cổ phiếu.
Lâm Nhã Hân vui vẻ nói với Đỗ Long.
Đỗ Long mỉm cười không nói, đề tài này hắn và Lâm Nhã Hân thảo luận quá nhiều rồi, thật sự là không cần thiết phải nhắc lại thêm nữa.
Lâm Nhã Hân cũng chỉ nhất thời hưng phấn đến nỗi choáng váng đầu óc, với gia thế hiện nay của cô ta thì một triệu này đâu thấm vào đâu, khiến cô ta choáng váng đầu óc là tỷ lệ tiền lời mà thôi. Cô ta lấy lại tinh thần rất nhanh, tắt máy tính, tự nhiên cười với Đỗ Long:
- Long à em nghĩ chúng ta sẽ kiếm được mười triệu đô la nhanh thôi, anh định chúc mừng sự khởi đầu tốt đẹp trong hợp tác của chúng ta như thế nào đây?
Đỗ Long đang nằm trên giường xem báo liền bỏ tờ báo xuống, cười ha ha:
- Đương nhiên là dùng cách thân mật nhất … không phải em đã chuẩn bị xong cả rồi à? Còn không mau mang những bảo bối đó của em lên giường, anh sẽ bù đắp tổn thất những ngày qua.
Lâm Nhã Hân cười với hắn một cách ngọt ngào, bỏ máy tính lại, dùng cả tay chân bò trườn lên giường, đến bên Đỗ Long, nói với hắn:
- Hôm nay em muốn đặc biệt thưởng cho anh, vì thế anh không cần quan tâm đến em, dùng cách anh thích nhất… Dồn tất cả sự mạnh mẽ của anh lên cơ thể em.
Đỗ Long nhéo má cô nàng, cười nói:
- Nhưng anh sẽ thật dịu dàng…
Quả nhiên Đỗ Long nhẹ nhàng cởi bỏ bộ áo ngủ trên người Lâm Nhã Hân, hai người quấn lấy nhau nhanh chóng, ôm chặt nhau trên giường. Sự âu yếm của Đỗ Long khiến Lâm Nhã Hân dần dần có phản ứng, nhưng như thế này vẫn chưa đủ. Khi Đỗ Long nắm chéo hai tay, giữ chặt ở sau đầu cô nàng, cảm giác của cô tăng lên rõ ràng.
Hai bên đều cố ý kết giao với đối phương, vì thế những ân oán trước đây đều cho qua rất nhanh. Nói đến chuyện cũ Lâm Khai Thái không ngừng nói lời xin lỗi, đồng thời tỏ vẻ sẽ không tới quấy rầy em dâu. Lâm Khai Thái lớn hơn Đỗ Long mấy tuổi, nên anh ta không ngần ngại coi mình là anh.
Bữa cơm trưa này kết thúc trong không khí hữu nghị, nhưng cả hai bên đều biết rõ mọi người đều cảnh giác lẫn nhau. Thật sự muốn đạt tới trình độ Bạch Hoa Tam Thiếu không có lời nào để nói kia gần như là điều không thể. Hai vị kia trong nhóm Bạch Hoa Tam Thiếu cũng không biết sở thích của Lâm Khai Thái mà.
Lâm Khai Thái mượn rượu khoác vai Đỗ Long đưa hắn tới bãi đỗ xe. Mặc dù Đỗ Long biết tên này là kẻ đồng tính nhưng hắn cũng không quá để ý, vả lại hắn tiếp cận Lâm Khai Thái là có mục đích, cho nên kiểu tiếp xúc này hắn vẫn có thể chịu đựng được.
Khi Đỗ Long còn ở trên xe vẫy tay chào Lâm Khai Thái, điện thoại của anh ta đổ chuông, anh ta lôi ra xem, chính là số điện thoại thần bí hôm qua gọi cho anh ta, Lâm Khai Thái vừa mới nghe máy chỉ nghe thấy tiếng cười ha ha:
- Lâm công tử, cậu rất ngoan, vì danh dự của mình cậu quả nhiên dám cúi đầu mời rượu xin lỗi kẻ thù, rất tốt, tôi rất thích những đứa trẻ ngoan. Món đồ của cậu tạm thời sẽ không lộ ra, ngoan ngoãn chờ điện thoại của tôi, lúc cần tôi sẽ liên lạc với cậu.
- A lô, a lô, khốn kiếp.
Lâm Khai Thái nghe được tiếng cúp máy đầu dây bên kia, anh ta tức đến nỗi suýt chút đập vỡ di động. Đỗ Long lại thò đầu ra dò hỏi:
- Sao thế? Anh chửi ai thế?
Lâm Khai Thái biết Đỗ Long và kẻ thần bí kia không phải là cùng một người, anh ta cười khổ:
- Một thằng điên gọi nhầm thôi, đừng để ý đến gã. Đỗ Long, cậu uống rượu lái xe chậm thôi, chú ý an toàn.
Đỗ Long khởi động xe đi mất, bỏ lại sau lưng một làn khói. Hắn không những lái xe rất nhanh thậm chí còn tiện tay gọi một cuộc điện thoại:
- Băng Phong, chiều nay rảnh không? Tôi muốn mời cô dùng cơm… không có ý gì cả, chỉ để cảm ơn cô thôi, may mà có cô giúp đỡ chúng tôi mới bắt được sát thủ tình nhân đó.