Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 229 : Người chết là Tiểu Tam?

Ngày đăng: 17:33 30/04/20


Đỗ Long biết rằng những gì anh ta nói là sự thật, đây cũng là hiện trạng chung của đại đa số đồn công an nông thôn ở tỉnh Thiên Nam. Thôn Trú Mã còn gần thành Ngọc Minh, giao thông tiện lợi, nhiều đồn công an ở khe núi còn thảm hại hơn nhiều. Rất nhiều địa phương căn bản không đủ nhân sự, không những phải quản trị an mà còn phải quản kế hoạch hóa gia đình, quản linh cữu và mai táng thậm chí cả trộm cướp, ăn cắp… Nếu muốn trở thành một đồn trưởng đồn công an đủ tư cách, thì quả thực không dễ dàng.



Đồng cảm thì đồng cảm, mục đích Đỗ Long đến đây là để tra án, quanh đi quẩn lại lại quay chủ đề về vụ án. Tiếc là nơi vụ án phát sinh cách một đoạn so với thôn Trú Mã, người dân thôn Trú Mã cũng không thể phát hiện ra điều gì khả nghi.



Không có manh mối khả nghi thì cũng có thể phát hiện ra vấn đề trong đó, Đỗ Long hỏi một lúc thì ghi lại vài từ ở điện thoại:



‘Thôn dân hoạt động sớm nhất là vào 5h30 sáng, không phát hiện được tình huống khả nghi, có thể suy ra là thời gian vứt xác vào trước đó…’



Ước chừng một tiếng sau thì Thẩm Băng Thanh trở về, gã chụp được không ít dấu bánh xe. Trong đó có mấy dấu bánh xe rất rõ ràng, gần như giống nhau như đúc, có thể thấy là do cùng một chiếc xe đi với tốc độ chậm ở ven đường để lại.



- Nhất định là một chiếc xe cao cấp, loại lốp này bình thường phải dùng ở xe hơn hai trăm ngàn, hơn nữa vết bánh xe cũng rất rõ ràng, tôi nghi là xe này còn mới, không chừng là của người chết.



Thẩm Băng Thanh kết luận.



- Cậu thích nghiên cứu bánh xe?



Đỗ Long hỏi thay cho đồn trưởng Hoàng đang kinh ngạc.



Thẩm Băng Thanh lườm hắn một cái, nói:



- Tôi không thích nghiên cứu bánh xe, tôi thích nghiên cứu xe, bánh xe chỉ là phụ kiện đi kèm, tôi mua một đống tạp chí xe để đầu giường, cậu không thấy sao?



Ừ. Đỗ Long cười nói:



- Có thể đem sở thích nghiệp dư vào việc phá án, tốt lắm. Cậu đã xác nhận bánh xe này là của xe cao cấp, xem ra chắc không sai. Tôi gọi điện hỏi thăm quản lý, xem có ai báo mất tích không, nếu có thể xác định thân phận người chết thì vụ án này sẽ dễ dàng điều tra hơn.



Đỗ Long gọi điện thoại hỏi thăm một lúc, tạm thời không có người báo mất tích giống như tình huống vụ án của Đỗ Long. Đỗ Long bảo người quản lý nếu phát hiện ra có vụ mất tích giống như vậy thì báo ngay với hắn. Sau đó thì nhìn thấy hai cảnh sát nhân dân cầm một đống đồ vật bước lại.
- Chú Mã, chú còn nhớ bảo cháu đi thăm dò tên Lưu Dịch Dương không? Cháu đã điều tra xong, tên đó là ông chủ của công ty xây dựng Thiên Thần. Con trai của gã và con trai của chị Lâm đều học tại trường quý tộc, vì vậy mà họ quen nhau. Lâm Dịch Dương là người rất thủ đoạn, khoảng một tháng trước chị Lâm nhận lời theo đuổi của gã.



- Cháu đã tìm hiểu rõ về lai lịch công ty Thiên Thần chưa? Bọn họ có chỗ nào vi phạm pháp luật không?



Mã Quang Minh lạnh lùng hỏi.



Đỗ Long nói:



- Đã điều tra rồi ạ, cái tên Lưu Dịch Dương này đã qua lại không ít với Cục trưởng phòng Giáo Dục thành phố, gã lôi được mấy công trình đều là về trường học. Còn nữa, gần đây gã leo lên chức Cục trưởng cục Tài chính của thành phố, đã giúp gã bật đèn xanh tiền đầu tư của các công trình. Cháu có trong tay rất nhiều tài liệu đủ để làm gã sụp đổ.



Mã Quang Minh nói:



- Tốt lắm, cháu gửi ngay tài liệu của gã qua đây, chú còn có việc ở văn phòng.



Đỗ Long nói:



- Chú Mã, nếu không thì chúng ta gặp nhau tại quán trà lần trước đã uống tại công viên Thúy Hồ được không ạ? Theo cháu được biết thì chập tối nay, Lưu Dịch Dương và chị Lâm đã hẹn nhau ở công viên Thúy Hồ.



Mã Quang Minh kêu lên một tiếng buồn bực, nói:



- Cũng được, mấy giờ?



- Sáu giờ đi ạ...



Đỗ Long nói.