Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 244 : Người bị hại chết lặng
Ngày đăng: 17:33 30/04/20
Lúc Tần Phong Hà xuất hiện ở trong mắt của Bạch Nhạc Tiên, cô nhịn không được giơ tay lên che lại miệng của mình. Tần Phong Hà là bị một quản giáo nữ dìu đi ra ngoài, cô ta....không ngờ là một người mù.
Tấm lòng ban đầu vốn thiếu tự tin nay hoàn toàn rơi vào trong thất vọng. Bạch Nhạc Tiên theo bản năng nhìn về phía Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại dùng nụ cười tràn đầy tự tin đáp lại.
Tần Phong Hà bị đưa đến ngồi đối diện Đỗ Long. Đỗ Long còn chưa mở miệng, cô ta đã bình thản nói:
- Sĩ quan cảnh sát, không cần hỏi, tôi không biết gì cả.
Đỗ Long cười nói:
- Tần Phong Hà, cô không cần khẩn trương, tôi biết cô không phải không biết, mà là không dám nói. Tôi cũng rất rõ cô đang sợ cái gì, tôi xem qua hồ sơ của cô, mắt của cô cũng không phải sinh ra đã mù, cô đột nhiên bị mù chính là vào mùa hạ năm kia lúc tốt nghiệp trung học cơ sở. Trong hồ sơ ghi chép nói là vì việc ngoài ý muốn mà mù . Cô có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là việc ngoài ý muốn gì, khiến cho một thiếu nữ đang trong tuổi hoa đột nhiên mất đi cửa sổ của tâm hồn?
Đỗ Long đột nhiên hỏi tới chuyện cũ của Tần Phong Hà, khiến cho Bạch Nhạc Tiên sửng sốt. Chỉ thấy cả người Tần Phong Hà đột nhiên run lên, cô ta có chút không khống chế được gào lên thảm thiết:
- Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết.
Đỗ Long thản nhiên nói:
- Tần Phong Hà, sự việc đã qua lâu như vậy, chỉ sợ rất nhiều người đều không nhớ rõ cô năm đó có diện mạo gì. Tôi ở đây có một bức ảnh của cô, cô trong bức ảnh sáng sủa vui tươi bao nhiêu, tràn đầy sức sống thanh xuân. Chính là mùa hè đó, đã làm hỏng tất cả mọi thứ, cuộc đời của cô cũng từ đây rơi vào sự u ám hoàn toàn. Chính ở lúc ấy, quan hệ của Mạnh Hồng Vĩ và cô đột nhiên có chút thay đổi, đây là ngẫu nhiên sao?
Tần Phong Hà ngơ ngác nghe Đỗ Long đang nói, hoàn toàn không có bất cứ phản ứng nào. Đỗ Long tiếp tục nói:
Tần Phong Hà dưới sự dìu đỡ của nữ quản giáo đang xoay người đi đến phía cửa sắt bên kia. Sau khi nghe được lời nói của Đỗ Long, thân thể nhè nhẹ run, dường như lời nói của Đỗ Long đã mang tới sự đả kích không nhỏ cho cô. Nhưng cái này vẫn còn chưa đủ, Tần Phong Hà tiếp tục hướng về phía trước bước đi. Đỗ Long nhìn chằm chằm vào hình bóng của cô ta, tiếp tục nói:
- Tần Phong Hà, tôi không biết cô đang lo lắng cái gì, nếu như cô lo lắng là sự an nguy của bố mẹ cô, cảnh sát có thể triển khai kế hoạch bảo vệ nhân chứng đối với cô và bố mẹ cô. Sau khi Mạnh Hồng Vĩ và Lưu Thanh Sơn bị kết án, cô và bố mẹ của cô sẽ được đưa đến một nơi không có người nào có thể tìm thấy được, một lần nữa bắt đầu cuộc sống. Cô...còn có cái gì đáng do dự nữa?
Thân thể Tần Phong Hà run rẩy kịch liệt, cô ta đột nhiên dừng bước lại, khàn khàn nói:
- Sĩ quan cảnh sát, điều anh nói đều là thật sao?
Đỗ Long mừng rỡ nói:
- Đương nhiên là sự thật, tôi có thể dùng tính mạng và danh dự của tôi để thề!
Tần Phong Hà bỗng nhiên quay người, khuôn mặt tái nhợt cuối cùng có chút huyết sắc, cô ta kích động nói:
- Sĩ quan cảnh sát, anh dám thề không? Nếu như anh làm không được, hại chết bố mẹ tôi, anh dám dùng sinh mạng của người bên cạnh thân cận với anh nhất để thề không?
Đỗ Long nghiêm túc nói:
- Tôi nói được làm được, những chuyện này vốn không có gì khó. Cô đã sợ hãi như vậy, vậy tôi liền phát ra một lời thề độc thì được rồi..