Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 339 : Tửu lượng

Ngày đăng: 17:34 30/04/20


Lý Tùng Lâm hai mắt nhíu lại, dường như hiểu được ý đồ Đỗ Long, y ha hả cười nói:



- Chủ tịch Thạch vừa cùng Đỗ Long uống một ly, hai người ngang bằng nhau. Để cho công bằng tôi đề nghị Chủ tịch Thạch đại diện cho chính quyền xã uống vài ly cùng Đỗ Long. Đỗ Long cậu phải cẩn thận đấy, Chủ tịch Thạch nổi tiếng là tửu lượng cao đấy.



Đỗ Long cầm bình rượu rót đầy chén của mình, nâng chén rượu lên, cười nói với Chủ tịch Thạch:



- Chủ tịch Thạch, ngài xem…



Thạch Húc Minh thấy Lý Tùng Lâm đã điểm danh mình còn Đỗ Long thì đang khiêu chiến, nếu không uống người mất mặt là gã. Gã tự phụ cho rằng tửu lượng của gã nếu không phải là lợi hại nhất xã này thì cũng không phải hạng thường. Gã cũng chẳng tin tên nhóc Đỗ Long mới uống một chén đã đỏ mặt này có tửu lượng hơn gã, cho nên gã sảng khoái nâng chén lên nói:



- Được! Tôi sẽ đại diện chính quyền xã hoan nghênh sếp Đỗ đến công tác ở xã Mãnh Tú.



“Cạn” một tiếng, hai chén rượu chạm vào nhau, hai người cùng nâng chén uống sạch.



Đỗ Long đặt chén rượu xuống, nói:



- Chủ tịch Thạch, chúng ta ăn trước đã, mấy món ăn ngon trên bàn tôi chưa ăn được món nào cả.



Thạch Húc Minh cũng chưa ăn được gì, sau khi uống hai chén rượu gã bắt đầu nổi hứng, thấy Đỗ Long mặt mày đỏ lự gã cho rằng Đỗ Long đang trốn tránh. Gã cười ha hả nói:



- Sếp Đỗ, cậu như thế này là không được rồi. Tục ngữ nói ba chén không qua núi, chúng ta ít nhất cũng phải uống ba chén mới được.



Đỗ Long nhíu mày nói:



- Được rồi, tôi đây liều mình hầu quân tử, Chủ tịch Thạch, chúng ta cạn chén nào!



Sau khi hai người cùng cạn thêm một chén, mọi người đều đang đợi Đỗ Long ngã xuống, nhưng hắn lại không ngã. Tuy miệng đầy lời say nhưng người ta vẫn không ngã.



Thạch Húc Minh ăn chút rau xanh, sau đó lại rót đầy một chén, nói với Đỗ Long:




Rất nhanh, Thạch Húc Minh được Kỷ Đào và Ngụy Đào Hầu khiêng đi, Phó bí thư Từ Chấn Vũ và Trưởng ban chỉ huy Quân sự Thôi Thiên Vũ cũng mượn cớ rời khỏi. Trên bàn chỉ còn lại Chung Lâm Hoa, Trần Lệ Trân và Trương Văn Huy ở cùng Lý Tùng Lâm và Đỗ Long.



- Sếp Cao là một người đồng chí tốt, đáng tiếc y bị tiểu nhân hại!



Chung Lâm Hoa đau lòng nói:



- Đỗ Long cậu phải phá được vụ án này, đem hung thủ ra trừng trị. Tuy nhiên, an toàn của cậu cũng rất quan trọng, tuyệt đối không có chuyện người thân thì đau buồn, kẻ thù thì khoái trá tái diễn nữa!



Đỗ Long cũng thở dài, nói:



- Tôi đã nghe cục trưởng nói sơ qua chuyện sếp Cao bị hại. Tôi tuyệt đối sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, chúng muốn xử tôi thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.



Trần Lệ Trân nói:



- Cậu Đỗ, những người cậu bắt lúc nãy đều là những tên tiểu bá vương của thôn Nha Tử đấy. Trong đó cũng có cả Ngụy Sĩ Kiệt cháu họ của Chủ tịch Ngụy, nhưng vừa rồi trên bàn rượu gã ta không nhắc đến việc này. Xem ra gã có tính toán khác, cậu phải cẩn thận đấy.



Đỗ Long cười nói:



- Cảm ơn Bí thư Trần nhắc nhở. Trên thực tế ông ta là người không thích dông dài, ngày hôm qua tôi đã cự tuyệt ông ấy một lần nên chắc ông ta biết chỗ tôi không gửi gắm được gì.



Trần Lệ Trân cười nói:



- Thì ra là thế, cậu Đỗ đúng là thiết diện vô tư, cả Chủ tịch Hội đồng nhân dân cũng không nể mặt. Sau này cậu đi xuống nông thôn công tác cũng hơi khó khăn đấy.



Đỗ Long nói:



- Chuyện khác thì bỏ qua, chứ cháu trai ông ta lại là kẻ khả nghi bắt cóc, Ngụy Khắc Hùng bọn họ là kẻ khả nghi giam cầm, ngược đãi, cường bạo thiếu nữ, còn đánh lén cảnh sát đả thương người. Hôm nay mọi người đều thấy, họ đến cửa chính quyền còn mang theo súng làm gì? Muốn làm phản à? Loại vụ án như vầy tôi không dám mắt nhắm mắt mở cho qua, nên phải đắc tội rồi.