Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 343 : Cô bé Đao nảy sinh xuân tình
Ngày đăng: 17:34 30/04/20
Thẩm Băng Thanh trở lại xã Mãnh Tú sớm hơn dự đoán. Khi gã gọi điện cho Đỗ Long muốn cho hắn một ngạc nhiên vui mừng, Đỗ Long giành trước cười nói:
-Trở lại rồi à? Trở lại rồi thì đến chỗ sáng nhất xã Mãnh Tú, nơi này có một quán rượu Uyên Ương Đao, tôi để phần đồ ăn cho anh, vất vả rồi.
Thẩm Băng Thanh do gấp gáp trở về, đến cơm trưa cũng chưa ăn, tiện đường mua hai cái bánh lót dạ rồi, bây giờ bụng đói kêu vang. Sau khi khi lời Đỗ Long nói, thì lòng phấn chấn hẳn. Gã vừa lái xe tiếp tục đến chợ đêm nơi náo nhiệt nhất vào đêm ở xã Mãnh Tú, vừa cười nói:
-Sao anh biết tôi trở về? Hay anh thật đúng là con giun trong bụng tôi?
Đỗ Long phì phì hai tiếng, nói:
-Anh mới là con giun trong bụng tôi thì có, bổn đại tiên tính toán tài tình, không mấy khi nói nhảm. Từ rất xa tôi đã nhìn thấy đèn xe của anh rồi, đêm hôm khuya khoắt như vậy, trừ anh lái xe vào xã Mãnh Tú quỷ quái này ra, còn ai nữa?
Thẩm Băng Thanh cười nói:
-Bây giờ đã là nửa đêm? Anh bị nơi này đồng hóa cũng nhanh nha. Tôi đã đến nơi rồi, gặp rồi nói chuyện sau nhé.
Thẩm Băng Thanh đỗ xe bán tải dưới lầu, đi vào quán rượu, rất nhanh liền nhìn thấy Đỗ Long, chỉ thấy hắn ta đang cùng Tông Lập Phong cùng một người cảnh sát trẻ tuổi uống rượu. Thẩm Băng Thanh thấy hơi lạ. Đỗ Long hôm qua còn bị Tông Lập Phong dí súng vào, hai người giương súng bạt kiếm sinh tử như kẻ thù, sao hôm nay đã ngồi cùng nhau uống rượu khoái trá như vậy?
- Thẩm Băng Thanh, lại đây tôi giới thiệu cho anh.
Đỗ Long vẫy Thẩm Băng Thanh, nói:
- Anh Tông đây không cần giới thiệu nữa rồi. Vị này là Lã Á Vĩ, tửu lượng của cậu ấy ở đồn công an xã Mãnh Tú xếp hạng ba, mạnh hơn anh nhiều.
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Chắc chắn là tửu lượng của tôi xếp hạng cuối cùng không? Đồn phó Tông, xin chào, Lã Á Vĩ, xin chào, tôi là Thẩm Băng Thanh, hân hạnh được biết các anh. Sau này chúng ta đều là đồng nghiệp, xin chiếu cố.
Tông Lập Phong, Lã Á Vĩ chào hỏi Thẩm Băng Thanh, đồng thời cũng cẩn thận quan sát gã. Tuy rằng đây là lần thứ hai Tông Lập Phong gặp Thẩm Băng Thanh, nhưng là lần đầu quan sát kỹ gã. Tuy Thẩm Băng Thanh cười rất sang sảng, nhưng trong lòng hai người này đều rất sửng sốt, thầm nghĩ:
“Người này không phải là nữ cải trang nam chứ? Sao đẹp trai như vậy... Đỗ Long đã đẹp trai, người này còn đẹp trai hơn nhiều!”
Thẩm Băng Thanh sau khi ngồi xuống, nhìn mớ hỗn độn giữa bàn, cười khổ hỏi:
- Đỗ Long, anh để phần đồ ăn cho tôi đâu?
Ký túc xá đồn công an ở một cái sân phía sau đồn. Thẩm Băng Thanh đỗ xe trong sân, mở thùng xe, bê một cái thùng đen ra. Gia sản của Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều trong này cả.
- Ký túc xá đồn công an chật chội, bọn Tiểu Tần kết hôn cũng chưa được phân phòng ở, hai người phải chen chúc một phòng rồi.
Tông Lập Phong nói, sau đó đẩy cửa phòng ở đầu phía nam tầng hai.
- Không việc gì, hồi đại học tám người một phòng có sao đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Lúc tôi ngủ say sẽ ngáy, Băng Thanh, anh không để tâm chứ?
- Không sao, tôi ngáy còn ngang sấm ấy chứ.
Thẩm Băng Thanh cười nói, mọi người mỗi người một tay, rất nhanh đã quét dọn sạch sẽ căn phòng. Trên thực tế phòng này không bẩn, vốn một mình Cao Thụy ở, sau khi gặp bị hại thì mới bỏ trống.
Sau khi làm rõ, mọi người cùng cáo từ. Phòng không rộng, hai giường kê sát vào nhau, còn lại trong phòng chẳng có gì cả.
- Mai phải mua hai cái tủ, còn bàn ăn, bàn học, nồi niêu bát đĩa... Không biết xã Mãnh Tú có những thứ thích hợp không, nói không chừng đến thành phố Thụy Bảo mới có...
Thẩm Băng Thanh có phần phấn chấn tính toán. Đỗ Long lại ngáp một cái, nói:
- Ngủ sớm chút đi, sáng mai sẽ vào núi điều tra nơi Cao Thụy bị hại chết, 4-5 ngày sau mới trở về, đến lúc đó hẵng lo chuyện mua đồ đạc.
- Ngày mai đã vào núi rồi sao?
Thẩm Băng Thanh sửng sốt, nói:
- Cả hai chúng ta?
Đỗ Long nói:
- Anh Tông phụ trách dẫn đường. Tôi tính tiện đường đi dạo một lượt mấy cái thôn của xã Mãnh Tú này, làm quen chút đường đi của bọn buôn lậu... khá nhiều việc đấy...