Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 346 : Bọn buôn lậu hành động (03)

Ngày đăng: 17:34 30/04/20


Hai người mang lương khô chấm sữa ăn, đồng thời không nói với nhau lời nào. Tông Lập Phong bận rộn lúi húi hơn 1 giờ, mãi đến lúc trời tối hẳn mới dừng lại. Sau lưng bọn Đỗ Long đã chất một đống củi khô.



Bọn Đỗ Long đều hơi băn khoăn, Tông Lập Phong cười nói:



-Tôi làm quen rồi, cũng không thấy mệt lắm. Nếu là làn da mềm mịn của hai người, bị cỏ tranh cắt, bị thương thì phiền lắm.



Đỗ Long nói:



-Anh Tông, chúng tôi tuy làn da được giữ gìn chút, nhưng cũng không được chiều chuộng như vậy đâu. Anh đợi sẽ biết, Băng Thanh tuy ở cục Công an thành phố Ngọc Minh nhưng đã từng liều mạng với tên Tam Lang. Cậu ấy từng chống lại họng súng của sát thủ liên hoàn xông lên để chế ngự hung thủ cứu con tin đấy.



Tông Lập Phong cười nói:



-Vậy sao! Nhìn từ bề ngoài thì không nhận ra đâu. Đợi bọn buôn thuốc phiện đến, các anh có thể thể hiện tốt một chút, người sống trên núi chúng tôi không coi trọng mồm mép, phải hành động mới được.



-Anh sẽ thấy...



Thẩm Băng Thanh liên tiếp bị Tông Lập Phong trêu chọc mấy lần, tâm tình có vẻ không vừa ý. Sau khi nói xong, đột nhiên nghe Đỗ Long thấp giọng nói:



-Giống như có người đến!



Sau khi Đỗ Long nhìn qua kính viễn vọng hồng ngoại và xác nhận, Tông Lập Phong và Thẩm Băng Thanh đều khẩn trương lên. Tông Lập Phong rút súng, mở chốt an toàn, hạ giọng nói:



-Đợi nghe hiệu lệnh của tôi, bắn chỉ thiên một phát, cùng nhau hô vang. Sau đó Đỗ Long anh lập tức vây sau lưng bọn chúng. Tôi chặn phía trước. Nếu là bọn họ cầm hung khí chống cự, liền nổ súng phản kích, tận lực lấy chế ngự là chính. Đánh tên có súng trước.



Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đều gật gật đầu. Sau đó cả ba người đều quỳ rạp xuống đất, cùng đợi bọn buôn lậu tiến vào vòng mai phục.
Tông Lập Phong nói:



-Nói thích thì lấy đi, bắt được một số lượng thuốc phiện lớn như vậy, khối đá kia không ai quản đâu.



Đỗ Long lắc đầu, bỏ hòn đá kia cùng các chiến lợi phẩm khác vào túi, hắn nói:



-Đối với đồ bằng đá, tôi không có hứng thú.



Tông Lập Phong nói:



-Đem bọn chúng về đi. Nếu để một vài tên chết đi cũng phiền toái đấy, bọn buôn thuốc phiện sẽ không đi đường này nữa.



Đỗ Long gật gật đầu, xoay người cõng một tên bị thương nặng nhất lên, nói:



-Đi thôi.



Tông Lập Phong nhìn bộ dạng hắn xử lý dễ dàng, cũng không cãi, giơ ngón tay cái lên, nói:



-Không trách cấp trên phái Đồn trưởng Đỗ đến đây, hóa ra anh ấy có bản lĩnh thật sự. Tôi một phát súng chưa bắn mà mấy tên này đã bị chế ngự rồi, lợi hại thật.



Thẩm Băng Thanh xoay người cõng tên bị trúng đạn ở đầu và mặt lên, nói:



-Bây giờ anh mới biết à? Đỗ Long có thể chính là niềm tự hào của đội Cảnh sát hình sự chúng ta.