Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 353 : Nỗi muộn phiền của đại gia tộc
Ngày đăng: 17:34 30/04/20
- Tôi... nhà chúng tôi là đại gia tộc châu Đức Hồng...
Chỉ một câu nói của Kỷ Quân San đã giải tỏa mọi thắc mắc trong lòng Đỗ Long. Khu vực thiểu số thực sự vẫn còn rất nhiều gia tộc lớn, những đại gia tộc này có rất nhiều quy định rất đáng ghét, nhất là khi vị trưởng tộc này lại không thích dân tộc Hán, mối quan hệ giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San thực sự có rất nhiều khó khăn trắc trở.
Sau trận mây mưa, Đỗ Long và Kỷ Quân San khi đắp kín chăn, nằm sát nhau nói chuyện. Khuôn mặt Kỷ Quân San rạng ngời hạnh phúc, tay trái không ngừng vuốt ve Đỗ Long, với lời kể của cô, cuối cùng Đỗ Long cũng hiểu gia đình cô phức tạp thế nào.
- Nhà em thật là phức tạp.
Đỗ Long nói.
- Không sao... em đã bị ông cấm cửa rồi.
Kỷ Quân San có chút đau lòng, nhưng cũng rất hạnh phúc nói. Sống trong gia tộc như vậy rất mệt mỏi và áp lực, Kỷ Quân San giống như là được giải thoát vậy, nhưng không thể dứt bỏ tình thân. Điều này khiến cô chua xót, đương nhiên trước mặt Đỗ Long cô vẫn che dấu điều này.
Tay của Đỗ Long mơn trớn lên ngực mông Kỷ Quân San, hắn nói:
- Tình thân không dễ dàng dứt bỏ như vậy, ông nội em cố chấp một chút nhưng cững là vì ông thương em. Em đi như vậy chắc chắn ông sẽ đau lòng hơn em nhiều, nghe lời anh ngày mai em về nhà xin lỗi ông, nói với ông em sẽ hạn chế gặp anh.
- Hả?
Kỷ Quân San không hiểu nhìn Đỗ Long, mắt ngấn lệ, Kỷ Quân San ấm ức nói:
- Đỗ Long, anh muốn đuổi em sao?
Đỗ Long vỗ mạnh vào mông cô nói:
- Em nghe anh nói đã, anh không phải là không cần em, anh làm như vậy là để bảo vệ em, biết không? Trong khoảng thời gian em không quan tâm anh, hai nữ đồng nghiệp của anh lần lượt bị sát thủ tình nhân bắt cóc, nguyên nhân là vì họ giúp đỡ anh trong vụ án đó. Giờ anh bị điều đến biên giới công tác làm đồn trưởng đồn công an, người tiền nhiệm bị tội phạm ma túy mưu sát, giờ vẫn chưa bắt được hung thủ...
Đỗ Long ngừng lại một lúc, Kỷ quân San lo lắng ôm chặt hắn, Đỗ Long tiếp tục nói:
- Em ở trong phòng cấp cứu hỏi anh sao lại ra nông nỗi này, lúc đó anh cảm thấy như một gáo nước lạnh dội vào người, anh rất lo anh sẽ khiến em bị liên lụy, vì thế anh mới nói những lời tổn thương em... Lúc đó em đau lòng đến gục ngã mất, trái tim anh như bị bóp nát...
Kỷ Quân San kiên quyết nói:
Kỷ Quân San gật đầu nói:
- Ừ, về nhà từ từ mài cũng được, tránh gây sự chú ý, ở ngoài đường mà cũng có thể tìm được viên Phỉ Thúy như thế này e là sẽ gây xôn xao dư luận.
Đỗ Long nói:
- Xem ra em cũng không xa lạ gì với ngọc Phỉ Thúy nhỉ.
Kỷ Quân San nói;
- Cũng không có gì đáng tò mò, lớn lên ở đây chưa thể coi là dân trong ngành những cũng phải biết chút ít mới được. Con phố buôn bán kia em chơi ở đó từ nhỏ đến lớn, nhà em cũng đã từng là dân trong ngành, nhưng vì vi phạm gia quy nghiêm khắc nhất nên bị trục xuất. Không lâu sau nghe nói cược thạch thất thủ, bị chủ thuê hại chết... vì thế đến thời chúng em từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc tuyệt đối không được cược thạch, ông nội em mà biết anh cược thạch chắc chắn sẽ càng không thích anh.
Đỗ Long nói:
- Anh họ của em đã nhìn thấy anh ở trên con phố đó, ông nội em chắc chắn là biết anh cược thạch rồi, không biết chừng bây giờ đang vô cùng phẫn nộ rồi.
Kỷ Quân San đặt viên đá xuống, đối với cô mà nói cơ thể Đỗ Long còn quý hơn bất kỳ loại ngọc quý nào, Kỷ Quân San tếu táo nói:
- Có lúc em thấy ông nội thật hống hách, có lúc lại thấy ông rất tội nghiệp, vì gia tộc đã nỗ lực rất nhiều.
Đỗ Long nói:
- Ông nên nghỉ hưu từ lâu rồi mới đúng, lẽ nào ông nghĩ ông có thể trường sinh bất lão để bảo vệ bọn em cả đời sao? Gia tộc như nhà em, không huấn luyện người kế nghiệp sớm thì sớm muộn cũng loạn mất.
Kỷ Quân San cười nói;
- Nghe nói sớm đã chọn được người kế nghiệp rồi... có lẽ chính là ông chú vì cược thạch mà bị trục xuất khỏi dòng họ.
Đỗ Long có vẻ đăm chiêu nói:
- Ngay cả người được chọn là người kế tục mà cũng bị trục xuất, xem ra ông nội em rất cứng rắn. Quân San, gia tộc em rút cục mưu sinh bằng nghề gì?