Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 358 : Còn nước còn tát

Ngày đăng: 17:34 30/04/20


Tông Lập Phong nói rất đúng, đường lần này đi thôn Mã Câu vô cùng rách nát, ngay cả xe bán tải đã nâng cao sàn xe của Đỗ Long trên đường đi đều va chạm không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng một cái hố to chắn ngang đường, xe rõ ràng không qua được rồi.



- Có đường khác có thể đi vòng qua không?



Đỗ Long cau mày hỏi. Lão Tông nói đúng, chính là những con đường rách nát này làm liên lụy bước phát triển kinh tế của các thôn phía dưới xã Mãnh Tú.



Tông Lập Phong cười khổ nói:



- Có, nhưng mà cũng không phải là đường cho xe đi, đường phía trước càng nát hơn. Chúng ta hay là để xe dừng ở đây đi, thôn Mã Câu đã ở không xa rồi.



Bốn người đành phải đem vật dụng cần thiết mang theo trên người hoặc là đựng ở trong ba lô, đi bộ về phía thôn Mã Câu.



Tưởng là gần nhưng thực tế lại xa. Tông Lập Phong nói thôn Mã Câu đã ở không xa rồi, nhưng đi một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng của thôn Mã Câu. Tông Lập Phong dẫn Đỗ Long bọn hắn đi chính là đường nhỏ, liên tục không ngừng lên núi xuống núi. Ngay cả Thẩm Băng Thanh người được tính là loại thể lực tốt này cũng có chút chịu không thấu, Tông Lập Phong bọn họ lại là thói quen.



- Đồn trưởng Đỗ, thể lực các cậu không tệ, bình thường thường leo núi sao?



Ngô Thăng Hạo nghỉ ngơi ở giữa đường, lúc uống nước hỏi.



- Coi như cũng được, bình thường cũng không có núi gì có thể leo. Chúng tôi đều rèn luyện ở trong phòng tập thể thao.



Biểu hiện của Đỗ Long trong bốn người là tốt nhất. Lúc những người khác đều lưng đẫm mồ hôi, hắn chỉ là thái dương hơi hơi ra mồ hôi mà thôi.



- Vẫn là địa phương lớn tốt, cái gì cũng có.



Ngô Thăng Hạo hâm mộ nói.



Đỗ Long cười cười, nói:



- Đi phòng tập thể thao một tiếng đồng hồ phải thu năm mươi tệ. Các anh có thể miễn phí leo núi rèn luyện ở nơi này, hơn nữa không khí trong lành, núi tốt sông tốt. Người trong thành phố không biết hâm mộ hơn nhiều.



Tông Lập Phong kiêu ngạo nói:



- Chẳng phải vậy sao. Chỉ nói nước này thôi, trong thành phố một chai nước khoáng thì cần phải hai, ba tệ, trong núi này của chúng ta khắp nơi đều là nước suối miễn phí. Lúc uống càng trong và ngọt hơn so với những thứ được gọi là nước khoáng.




Người phụ nữ kia hai mắt đăm đăm sầu thảm nói:



- Xong rồi...xong rồi....Đình Quý...con trai của tôi....



Thôn dân bên cạnh cũng bó tay không có biện pháp, có người nói:



- Đúng lúc bà thầy thuốc vào thành phố, vậy phải làm sao đây?



Đỗ Long ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng, hắn hét lớn một tiếng nói:



- Mọi người đừng ồn ào, tôi hiểu một chút y thuật. Cô à, có thể để tôi thử xem được không?



Cô kia giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô ta vội vàng bắt lấy tay Đỗ Long, nói:



- Đồng chí, cứu… cứu con trai của tôi, cầu xin anh, cứu cứu Đình Quý của tôi...



Đỗ Long cởi trang phục cảnh sát rải trên mặt đất, sau đó tiếp nhận đứa bé kia, đem nó đặt ngay ngắn trên quần áo. Hắn nhanh chóng cởi quần áo mặc trên người đứa bé ra, ấn vài cái vào các bộ vị như ở ngực, yết hầu của đứa bé kia, bình tĩnh nói:



- Đứa trẻ không có việc gì, chỉ là bị đồ vật gì đó làm cho nghẹt thở.



Cô kia bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:



- Đúng! Đình Quý vừa nãy còn đang chơi viên đá xinh đẹp mà cha nó từ trong núi mang về cho nó. Nhất định là nuốt vào bị nghẹn thở rồi. Thầy thuốc...Đồng chí, xin anh cứu cứu nó!



Đỗ Long gật gật đầu, nói:



- Đầu tiên nói rõ trước, lúc thi triển thuật cấp cứu có thể sẽ làm bị thương đứa bé. Cô phải đồng ý điểm này trước, tôi mới có thể tiếp tục làm cấp cứu.



Cô kia vội nói:



- Đồng chí, đứa trẻ sắp không được nữa rồi, chỉ cần có thể cứu nó lại được, bị thương tôi cũng nhận.