Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 361 : Đánh rắn động cỏ

Ngày đăng: 17:34 30/04/20


Ngưởi của xã Mãnh Tú sau khi yên tĩnh vài ngày lại bắt đầu lưu truyền tin tức về Đồn trưởng đồn công an mới tới. Lần này là về tin đồn thú vị có người tặng cho hắn cờ thưởng “Hoa Đà tái thế” và “Diệu thủ hồi xuân”. Người nghe được không ai không ôm bụng cười, danh tiếng của Đồn trưởng Đỗ từ đây được nâng lên rất cao.



- Đồn trưởng Đỗ, anh tới chọn cái gì?



Cửa hàng tạp hóa nhỏ bên cạnh đồn công an xã Mãnh Tú vang lên tiếng nói của ông chủ Đường Bác Dương.



Đường Bác Dương, nam, chừng bốn mươi tuổi, có chút phát tướng hói đầu. Nụ cười nhiệt tình của y trong mắt Đỗ Long dường như có chút giả tạo. Đỗ Long vẫn là lần đầu tiên tới cửa hàng tạp hóa này mua đồ, hắn ha hả cười nói:



- Ông chủ họ gì? Lần đầu gặp mặt, sau này chiếu cố nhiều hơn.



Trong lòng Đường Bác Dương âm thầm nói:



- Đây là lời gì vậy? Ngươi chiếu cố nhiều hơn, ta vẫn không kém bao nhiêu.



Nhìn Đỗ Long giơ tay ra, Đường Bác Dương vội vàng cũng giơ tay bắt tay với hắn một lúc, nói:



- Kẻ hèn Đường Bác Dương, Đồn trưởng Đỗ sau này nên chiếu cố quán nhỏ nhiều hơn một chút nhé.



Đỗ Long nắm chặt tay của Đường Bác Dương, gỡ kính xuống nhìn thật sâu về phía Đường Bác Dương, hắn nói:



- Ông chủ Đường, nghe nói ông là bạn cũ của Đồn trưởng Cao bị hại? Ông ấy bị kẻ gian hãm hại, đến nay vẫn chưa tìm được chủ mưu, thậm chí ngay cả nội gian tiết lộ hành tung của ông ấy cũng chưa điều tra ra. Ông chủ Đường quan hệ mật thiết với Đồn trưởng Cao, ông chủ Đường có thể cung cấp chút manh mối cho chúng tôi được không?



Trong mắt Đường Bác Dương thoáng qua một tia kinh ngạc, y vội vàng nói:



- Đỗ....Đồn trưởng Đỗ, tôi cùng với Đồn trưởng Cao tuy rằng thường xuyên cùng nhau uống rượu nói chuyện phiếm, nhưng nói đều là chuyện không quan trọng. Đồn trưởng Cao bị hại tôi cũng rất buồn, nhưng tôi thật sự cái gì cũng không biết.



Đỗ Long buông tay ra, mỉm cười nói:



- Ông chủ Đường đừng căng thẳng, tôi không có hoài nghi ông, chỉ là tùy tiện hỏi một chút. Ông chủ Đường xin hãy lấy cho tôi hai tút Ngọc Khê Tân Cảnh Giới...



Đường Bác Dương vội vàng quay người đi lấy thuốc. Đỗ Long nhìn hình bóng của y, trên mặt lộ ra nụ cười khó có thể đoán được.




- Thuần phác...Bí thư Chung, ngài nói thôn dân thuần phác như vậy, sao không nghĩ biện pháp đi đường ngay kiếm tiền chứ?



Chung Lâm Hoa thở dài, nói:



- Khó lắm, xã Mãnh Tú trừ gần biên cảnh ra cũng không có ưu thế tài nguyên gì. Ngay cả con đường hợp chuẩn cũng không có, kinh tế sao phát triển lên được.



Đỗ Long nói:



- Khó khăn là có, nhưng cũng phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được chứ. Bí thư Chung, tôi cảm thấy ở xã nhất nhiết phải làm tốt đường trước mới có tư cách nói đến chuyện làm giàu. Các anh làm lãnh đạo chắc chắn nghĩ nhiều hơn tôi, làm con đường thật sự khó như vậy sao?



Chung Lâm Hoa nói:



- Ai không muốn làm mấy con đường tốt cho xã Mãnh Tú? Vấn đề lớn nhất chỉ có hai cái: Một cái là nhân lực, một cái là tài chính. Cậu cũng đi xuống tuần tra một vòng rồi, cậu có lẽ biết làm một con đường ở xã Mãnh Tú có bao nhiêu khó khăn chứ? Đường bây giờ hiện có là mười hai năm trước làm, sớm đã nát không được nữa rồi. Năm đó các thôn còn chịu ra người ra sức, bây giờ ai còn muốn làm như vậy? Xã Mãnh Tú lại không có công nghiệp đặc sắc gì đủ để hấp dẫn thương nhân đầu tư, chỉ dựa vào chút ngân sách đó của cấp trên. Ngay cả xe công của chính quyền xã hỏng rồi cũng phải tự mình sửa, chúng tôi lấy cái gì đi làm đường? Nếu ai có thể giải quyết hai vấn đề này, khó khăn khác căn bản không tính là cái gì.



Đỗ Long hỏi:



- Ở xã đã làm quy hoạch chưa? Tổng cộng cần bao nhiêu tiền? Tôi và một ông chủ lớn quan hệ không tệ, có lẽ có thể thuyết phục cô ấy tới xã Mãnh Tú đầu tư làm đường.



Chung Lâm Hoa cười khổ nói:



- Không thể nào, chuyện không có lợi ai sẽ làm, huống chi loại đầu tư này động một tí là lên đến trăm triệu tệ.....Nói thật với cậu nhé, Bí thư nhiệm kỳ trước từng mời chuyên gia của cục Đường bộ làm đo lường tính toán bước đầu cho công trình làm đường xã Mãnh Tú. Dựa vào đo lường tính toán, chỉ là làm tốt con đường từ huyện lộ thành phố Thụy Bảo chuyển đến xã lộ của xã Mãnh Tú, cái con đường chỉ vẻn vẹn hơn mười ki lô mét này thì kinh phí đầu tư phải vượt qua năm triệu tệ. Đây vẫn chỉ là trùng tu, nếu muốn mở rộng thêm một mét, phí tổn thì sẽ tăng lên gấp đôi. Nếu muốn làm tốt mấy con đường thông đến chín cái thôn, tổng đầu tư chỉ sợ lên đến trăm triệu tệ. Cậu có thể thuyết phục bạn của cậu bỗng dưng cầm một trăm triệu tệ vứt vào cái động không đáy này không?



Đỗ Long nói:



- Bí thư Chung, chi phí một trăm triệu tệ này tính ra là mấy năm trước, hơn nữa cũng không bao gồm mở rộng mặt đường. Nếu không vốn đầu tư khả năng còn phải tăng gấp mấy lần, tôi nói đúng chứ?



Chung Lâm Hoa gật gật đầu, Đỗ Long hít vào một hơi, nói:



- Vốn đầu tư quá lớn, cô ấy sẽ không đáp ứng, xem ra chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.