Cảnh Lộ Quan Đồ
Chương 365 : Nộp vũ khí không giết
Ngày đăng: 17:34 30/04/20
Ba ngọn lửa của quan mới nhận chức (*), Trưởng đồn công an mới tới xã Mãnh Tú rốt cục bắt đầu khai hỏa rồi. Hắn phái người dán các loại khẩu hiệu tuyên truyền và các điều lệ quản lý súng ống của quốc gia ở khắp nơi trong xã Mãnh Tú. Kéo biểu ngữ thậm chí gọi các nhân viên cảnh sát chuyên môn phụ trách nhiệm vụ tuần tra trị an ngày thường ở các thôn lần lượt mang theo tư liệu tuyên truyền đến các thôn dán, tuyên truyền. Đương nhiên nếu như có người chịu giao nộp súng ống, bọn họ sẽ phụ trách thu giữ đồng thời bảo quản tốt đem về.
(*):Quan mới nhận chức để tỏ ra năng lực của mình làm một số chuyện gì đó..
Điển cố này theo Tam Quốc, Khổng Minh làm quân sư của Lưu Bị, trong thời gian ngắn 3 lần hỏa công quân Tào, lần 1 hỏa thiêu đồi bác vọng, lần 2 ở Tân Dã, lần 3 Xích bích.
Thẩm Băng Thanh cũng cưỡi xe đạp địa hình mà đồn công an mới trang bị xuống các thôn chấp hành nhiệm vụ. Đỗ Long kéo theo Tông Lập Phong ở trước cửa chính quyền xã kéo một cái biểu ngữ giao nộp súng ống, sau đó thì ngồi phơi nắng ở đó.
Người xem náo nhiệt rất nhiều. Đỗ Long bọn hắn ngồi nửa ngày, uống hết hai bình trà nóng, một người tới giao nộp súng cũng không có.
- Đồn trưởng Đỗ, như vậy không được đâu, không có người chịu tự nguyện tới nộp súng.
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Chúng ta quả thực biến thành con khỉ trong vườn bách thú rồi.
Đỗ Long đeo cái kính râm to bản, hắn rốt cuộc có ngủ hay không ai cũng không biết. Hắn lười biếng nói:
- Vậy thì coi như nghỉ ngơi đi, dù sao vẫn còn hai ngày nữa, nói không chừng người ta dự định ngày cuối cùng mới có ý định nộp súng thì sao?
Tông Lập Phong ngày hôm sau chỉ cùng với Đỗ Long giữ nửa ngày liền mượn cớ chuồn êm, y sai Triệu Huy đến đó phơi nắng. Đỗ Long và Triệu Huy lại ngồi thơ thẩn nửa ngày, ngay cả Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa cũng khuyên Đỗ Long thôi đi. Đỗ Long ngày thứ ba lại vẫn kiên trì đi đến trước cửa chính quyền xã phơi nắng.
Đây là ngày cuối cùng đồn công an xã Mãnh Tú khuyến khích tự động giao nộp súng ống không truy cứu trách nhiệm hành vi. Qua ngày này nếu lại bị bắt mang súng phi pháp thì sẽ bị phạt hành chính và tạm giam mười lăm ngày.
Mặt trời như thường lệ mọc lên. Đỗ Long hoàn toàn giống trước đây xem hết báo mượn từ chính quyền xã, sau đó lại nghịch điện thoại giết thời gian. Hôm nay là ngày họp chợ, chừng lúc chín giờ xã Mãnh Tú đã bắt đầu nhiệt náo rồi. Rất nhiều người sau khi nhìn thấy thông báo, đặc biệt chạy tới cửa chính quyền xã xem náo nhiệt. Rất nhiều người cố ý hỏi cái này cái kia, làm cho Đỗ Long ứng phó mệt nhoài.
Người vây xung quanh càng lúc càng nhiều. Đúng lúc này, đột nhiên có người hét lớn:
- Cháu muốn nộp súng, cháu muốn nộp súng...
Thông báo và biểu ngữ cấm súng hãy còn, nhưng trong xã Mãnh Tú lại không thấy một cảnh sát nhân dân nào đi điều tra. Có một vài người trẻ tuổi to gan lớn mật thậm chí còn cầm súng đứng trước thông báo làm dáng chụp ảnh lưu niệm. Nhìn thấy tình hình này, rất nhiều người đều âm thầm lắc đầu thở dài, tuyệt đại đa số người vẫn thích cuộc sống hài hòa yên tĩnh. Súng ống nhiều mà cảnh sát lại thiếu hành động, xã hội trị an không loạn mới là lạ.
Cảnh sát xã Mãnh Tú hiện giờ đều đang họp ở trong đồn công an. Đỗ Long sớm đã triệu tập tất cả cảnh sát quay về, ngọn lửa thứ nhất của hắn vẫn chưa đốt xong. Hôm nay mới là một khâu quan trọng nhất, hắn muốn phong tỏa xã Mãnh Tú, thu giữ tất cả các loại súng ống đạn dược phi pháp mang tới xã Mãnh Tú cùng các vật nguy hiểm.
Đỗ Long sau khi sắp xếp nhiệm vụ xong làm động viên lần cuối cùng:
- Tôi biết sự việc không dễ làm, nhưng chỉ cần làm xong chuyện này, nhất định sẽ sản sinh ra lực uy hiếp mạnh mẽ đối với những người làm điều xằng bậy kia. Đây là bước đầu tiên của hành động chỉnh lý trị an xã Mãnh Tú. Các anh nhất định phải hoàn toàn tuân theo sự chỉ huy của tôi, bằng không bất luận dùng thủ đoạn gì, tôi cũng sẽ khiến người đó hối hận.
Lời nói của Đỗ Long khiến trong lòng mọi người thầm run sợ, bởi vì hắn cũng không giống như là đang nói chuyện đùa. Đỗ Long thấy cơ bản đã đạt được mục đích rồi, hắn nói:
- Các anh còn muốn nói gì không?
Kế hoạch của Đỗ Long là dùng xe cảnh sát bịt kín một lối ra xã Mãnh Tú, bốn cảnh sát mượn xe cảnh sát làm chỗ dựa, ngăn cản bất cứ người nào chưa trải qua soát người từ con đường này đi qua. Chủ yếu là lấy thủ làm chính, người phụ trách bên này là Lã Á Vĩ, Ngô Thăng Hạo, Tần Tuấn còn có Thẩm Băng Thanh.
Lối ra bên kia xã Mãnh Tú do Đỗ Long tự mình suất lĩnh mười viên cảnh sát nhân dân phụ trách bao gồm Tông Lập Phong trong đó. Đây là con đường chính thông xuống chín thôn phía dưới xã Mãnh Tú, bao gồm thôn Mã Đề, thôn Sa Câu và các thôn khác, thôn dân đều phải từ đây rời đi. Cho nên đặc biệt quan trọng, cũng đặc biệt nguy hiểm.
- Vì sao không điều tớ đi lối đi Tây Khẩu?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
- Bởi vì tớ tín nhiệm cậu có thể hoàn thành nhiệm vụ, áp lực của Đông Khẩu chưa chắc nhỏ hơn so với Tây Khẩu. Các cậu bên đó người ít, nói không chừng càng nguy hiểm.
Đỗ Long nói:
- Được rồi, mọi người đã không có ý kiến gì, thì tự mình võ trang đầy đủ lên đường.
Các cảnh sát nhân dân dồn dập lên đường. Trước khi người đi chợ vẫn còn chưa phát giác thì thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ phong tỏa. Khi xe cảnh sát nhấp nháy đèn báo hiệu bịt kín Đông Khẩu, khi Đỗ Long bọn hắn dùng hươu sừng đỏ cùng với trang bị nguyên thủy lắp xong chốt kiểm tra ở Đông Khẩu, thôn dân đi chợ mới phát hiện thấy điều bất thường. Sau đó tin tức nhanh chóng truyền ra, bầu không khí bất an đang lan rộng, thời điểm thử thách của Đỗ Long tới rồi.